Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phàm Nhân Ta Muốn Tu Tiên

Chương 34: Đi săn đại hội!




Chương 34: Đi săn đại hội!

Sáng ngày hôm sau.

Ầm~

Trong căn phòng của Lạc Vũ, bỗng một làn sóng linh lực lấy hắn làm trung tâm phát ra, làm cho mọi đồ vật bên trong bị trao đảo nghiêng ngã, có cái còn bị trực tiếp phá tan.

Nhưng mọi thứ trong này phát sinh, bên ngoài cũng không hề nghe thấy gì cả, hiển nhiên đây đều là do Lạc Vũ làm.

Hắn cũng không phải là kẻ gan lớn, dám tu luyện mà không có chuẩn bị gì hết, đêm qua khi trở lại căn phòng, Lạc Vũ đã thi triển một cái trận pháp nhỏ, đồ dùng một lần, có thể ngăn cách bên trong với ngoại giới.

Nhưng đó chỉ là đồ rẻ tiền, vì thế mà không thể ngăn cản được tu sĩ Luyện Khí tầng 2 trở lên, nhưng như vậy quá đủ rồi, chỉ cần có kẻ động vào tiểu trận pháp này, Lạc Vũ liền phát giác.

Vì thế mà hắn mới có thể an tâm mà tu luyện, hấp thu thiên địa linh khí.

Lúc này hắn đã mở mắt ra, hai tay bắt đầu kết một dấu ấn sau đó đình chỉ vận công. Rồi Lạc Vũ mới vươn cái vai mệt mỏi của mình mà đứng dậy.

“Quả thật, đám cư dân mạng không lừa ta, tu tiên thật làm sảng khoái. Tuy đây đã không phải làm lần đầu, như mỗi lần chấm dứt tu luyện đều làm cho ta thật là thoải mái!”

Lạc Vũ sảng khoái nói, tất cả buồn phiền ngày hôm qua đã b·ị đ·ánh bay, vì thế mà tâm tình lúc này của hắn cực kì thoải mãi.

Sau đó, Lạc Vũ run người một cái một sóng nhỏ pháp lực tỏa ra đánh bay bụi bẩn trên y phục. Sau lại vỗ nhẹ vào túi trữ vật, lấy ra một bộ y phục bình thường nhanh chóng thay đi bộ dạ hành đêm qua.

Xong suôi tất cả, Lạc Vũ mới vung tay một cái, tiểu pháp trận liền bị triệt tiêu, rồi bước ra khỏi căn phòng này.

Lạc Vũ thẳng bước trên đường Nam Lăng nơi đây là nơi phồn hoa nhất, có một tòa nhà chiếm một diện tích khá lớn.

Tòa nhà này có một cánh của lớn màu đen, trên có tấm biển viết hai chữ "Mặc phủ" đây là nơi tối qua hắn đã nhìn thấy, vì thế mà không có gì làm lạ.

Hắn chỉ liếc nhìn một hồi, sau đó liền tiến thẳng vào một tòa nhà ba tầng cách không xa nằm đối diện với Mặc Phủ.

Tòa nhà này chính là Hương Gia tửu lâu, cái này tại Gia Nguyên thành cũng là tửu lâu lớn, đặc biệt chiêu bài của nó là rượu "Bách lý hương" càng là rượu ngon có tiếng, vì nó mà không ít khách thương tới đây.

Hiện giờ là mới sáng sớm ở nơi đây mọi người không có thói quen ăn sáng, do đó mà bên trong tửu lâu chỉ lát đát vài người mà thôi.

Sự xuất hiện của hắn cũng không làm kinh động tới mọi người, cứ như vậy một tên tiểu nhị nhanh chóng chạy tới chỗ Lạc Vũ.



Tên này không khác gì cái tên mà Lạc Vũ gặp, ở tửu lâu hôm qua hắn ở, tên này cũng cung kính dẫn Lạc Vũ lên trên lầu rồi rót trà.

“Không biết quan khách, ngài muốn dùng gì?”

Tiểu nhị mặc áo ngắn màu trắng, đứng ở cạnh Lạc Vũ cung kính hỏi.

“Cho ta một ấm trà nóng!”

Lạc Vũ trả lời bằng ngữ khí bình thản, rồi chỉ tiện tay ném ra một miếng vụn bạc cho tên tiểu nhị.

Tên tiểu nhị nhanh chóng đỡ lấy, sau đó miệng nói vâng dạ rồi lui xuống chuẩn bị.

Còn Lạc Vũ thì không để ý, hắn chỉ là đưa mắt nhìn qua cửa sổ, thì lúc này cửa chính của Mặc Phủ đã được mở ra. Kèm theo bên trong Mặc Phủ bỗng truyền đến thanh thúy động lòng người âm thanh.

Từ từ một thân ảnh yêu kiều duyên dáng đi ra, bên cạnh nàng là một đầu hỏa hồng sắc tiểu tuấn mã.

Đầu này tuấn mã cực kỳ uy phong lẫm liệt, trong mắt nó thần thái không thôi, làm cho Lạc Vũ tưởng nó là Xích Thố chuyển thế.

Ngay sau đó Mặc Phủ trong viện đi ra một đám oai hùng hạ nhân, tay cầm quạt lông lấy khăn buộc đầu, mặc vào Mặc Phủ thống nhất trang phục.

Trong đó cầm đầu hai người, giống như là một đội Kim Đồng Ngọc Nữ, đi ở tên này đang phía trước.

Tên nam tử thì vóc người cao thon thanh niên anh tuấn, nữ nhưng là người mặc hỏa hồng trang phục thợ săn, đầu khoác mũ che màu tím khuynh thành mỹ nữ.

Nếu mà Lạc Vũ đoán không sai thì, vị thiếu nữ này chính là đại tiểu thư của Mặc Phủ Mặc Ngọc Châu, còn tên nam tử đi song hành với nàng.

Kẻ g·iả m·ạo đệ tử Ngô Kiếm Minh, kẻ này chính là một năm trước tự xưng là “Quỷ thủ” Mặc Cư Nhân quan môn đệ tử.

Đến nỗi sau lưng nàng tên kia hoa si nam tử, nhưng là Mặc Phủ “Quỷ thủ” Mặc Cư Nhân đại đồ đệ ”Yên ca”!

Chứng kiến đội hình này, Lạc Vũ nghi hoặc không thôi, đây là chuẩn bị làm gì đi săn sao???

Trong lòng hắn tràn đầy vẻ nghi hoặc, đúng lúc tiểu nhị cũng đã vừa hay mang lên ấm trà.

Thấy hắn lên Lạc Vũ liền hỏi tên này xem có biết không.



“Tiểu nhị, ở dưới người của Mặc phủ này đang tính làm gì? Đi săn sao?”

“Ô vị công tử này chắc là người ngoài thành mới tới, đây là Mặc Phủ hội săn, cứ mỗi 2 năm một lần đại tiểu thư của Mặc phủ lại tổ chức hội đi săn một lần!”

“Thì ra là vậy!”

Lạc Vũ thầm hiểu ra, sau đó quay đầu nhìn xuống thì đoàn người của Mặc Ngọc Châu đã rời đi.

Thấy vậy, Lạc Vũ không chần chừ gì mà đuổi theo, chỉ thấy thân ảnh của hắn bỗng dưng biến mất trong mắt của tiểu nhị.

Làm cho hắn giật mình mà lui về phía sau, cùng lúc này làm cho đám người đang ngồi bàn chuyện ở lầu hai này quay sang nhìn.

"Kẻ này sao thế?"

"Chịu chắc là gặp phải chuyện gì!"

Những người xung quanh đều nhìn về phía của tiểu nhị, nhìn thấy hắn đang run rẩy, miệng thì mấp máy đang tính nói chuyện gì, nhưng lại không thể phát âm ra.

Khiến cho đám người ăn dưa vô cùng tò mò, có một vài người đã đứng dậy tiến đến xem chuyện gì, quả không hổ là hóng chuyện mà.

“Tiên… tiên… sư..!”

Hắn chỉ có thể lắp bắp trong miệng hai từ, cổ họng hắn tựa hồ bị thứ gì đó chặn lại không thể hét lớn được.

Lạc Vũ thì không quan tâm tới chuyện này, hắn đã thi triển ra “Ngự Phong Quyết” phiêu nhiên mà rời đi, bắm sát đằng sau đoàn người của Mặc Ngọc Châu.

Hắn cũng không tiến lại quá gần, mà chỉ giữ một khoảng cách nhất định, đạp gió mà lướt đi theo sau.

Gia Nguyên Thành mặc dù tứ phía tất cả thủy, không giáp với đất liền, bất quá tại Gia Nguyên Thành Nam Thành Khu, lại có một cái bãi săn không phải là tự nhiên mà là do người kiến tạo lên.

Bãi săn này do người kiến tạo lên, chiếm diện tích cũng là rất lớn, có thể dung nạp một ít mãnh thú hung cầm ở chỗ này nghỉ lại.

Mà người kiến tạo bãi săn này, lại chính là hơn mười năm trước từng uy chấn Lam Châu “Quỷ thủ” Mặc Cư Nhân!

Cứ thế, chỉ trong vài canh giờ, đoàn người của Mặc Ngọc Châu đã tới cửa của bãi săn.



Lạc Vũ cũng là ở xa đánh giá lấy bãi săn thú này, chỉ thấy trước mắt hắn xuất hiện một khu rừng nguyên sinh. Đối với người ở Gia Nguyên Thành, thì nơi đây vô cùng vĩ đại, mà chỉ có bậc kỳ nhân như là Mặc Cư Nhân mới tạo ra được.

Cái này chỗ bãi săn chiếm diện tích vô cùng lớn, nếu đem so sánh với Thải Hà sơn mạch thì chính là chiếm 1/4 sơn mạch, hơn nữa còn thỉnh thoảng có thể nghe được mãnh thú hung cầm tiếng gào.

Nhìn thấy vậy Lạc Vũ cũng không tỏ ra là kinh ngạc cho mấy, vốn dĩ hắn là người ở Kính Châu, mà Kính Châu là nơi có rừng núi vô biên, hơn nữa hắn còn có mấy năm kinh nghiệm săn yêu thú, thế nên khu rừng nhân tạo này cũng không khiến hắn rung động là bao.

Lúc này, đoàn người của Mặc Ngọc Châu và Ngô Kiếm Minh kia cũng đã xuống ngựa, cả hai đang sửa lại đồ đạc cho chuyến đi săn lần này.

Chỉ thấy bọn hạ nhân đi theo sau, rất nhanh tiếp nhận ngựa của cả hai, rồi dắt tới một cái sạch sẽ chuồng ngựa.

Sau đó tiếp thẳng vào bên trong, Lạc Vũ cũng theo phía sau, dù sao cuộc đi săn này của hai người cũng làm cho hắn nhớ lại chuyện ngày xưa đi săn yêu thú.

Rất nhanh, phía dưới đã phát ra tiếng, lúc này đám hạ nhân đi theo hai người Mặc Ngọc Châu và Ngô Kiếm Minh, có vài tên hạ nhân đang ra sức nịch hót tên Ngô Kiếm Minh.

“Hảo!”

“Ngô công tử, tiễn pháp tốt a!”

Một đạo sắc bén tiễn mâu, “Sưu” một tiếng liền bắn trúng nơi xa nhảy nhót bé thỏ trắng, cái này khiến đám người không khỏi mở miệng gọi tốt.

“Ngọc Châu, nàng nhìn cái này con thỏ đẹp mắt như vậy, chúng ta tối nay là hấp vẫn là thịt kho tàu a?”

Thấy mình đã bắn trúng con mồi đầu tiên, Ngô Kiếm Minh liền ngẩng cao đầu, vẻ mặt vênh váo, đắc ý dùng giọng điệu kiêu ngạo nói.

“Ngô công tử, Ngọc Châu muốn ăn thỏ nướng nguyên con.”

“Hảo, hai người các ngươi đi đem con thỏ đem về đây!”

Ngô Kiếm Minh giương cung cài tên bắn trúng bé thỏ trắng sau đó, hạ lệnh cho hạ nhân mang con mồi về, thì hắn lại quay ra mở lời nịnh hót đối với một bên Mặc Ngọc Châu lấy lòng.

Một bên Mặc Ngọc Châu, biểu hiện cũng là cực kỳ phối hợp, phảng phất hai người thật là tình chàng ý th·iếp, đang yêu cháy bỏng tình lữ đồng dạng.

Mà trong lòng Mặc Ngọc Châu, không khỏi đối trước mắt khoe khoang tiễn thuật Ngô Kiếm Minh, không khỏi chê.

Tiễn thuật của kẻ này còn không bằng cả, sư huynh của nàng là Yến Ca, thế mà lại dám ở trước mặt nàng múa rìu qua mắt thợ.

Nếu không phải là Mặc Phủ “Kinh Giao Hội” Thực lực bây giờ, còn không thể cùng “Độc Bá Sơn Trang” Khai chiến, bằng không nàng đã sớm một kiếm g·iết cái này đáng ghét Ngô Kiếm Minh!

Thế nên nàng chỉ còn cách nghe theo, sự an bài của các vị Mẫu thân, giả vờ diễn cùng tên Ngô Kiếm Minh một tràng kịch yêu đương não.

Mỗi khi nàng nghĩ về chuyện một năm trước, nàng lại có chút buồn, lại có chút cười thầm cái tên ngu xuẩn trước mắt này.