Chương 33: Rời khỏi!!!
Cứ thế thời gian trôi qua, hai người Nghiêm thị và Mặc Thải Hoàn chăm chú nghe Lạc Vũ kể lại chuyện hắn gặp Mặc Lão cho tới khi Mặc Lão c·hết.
Trong lời kể của hắn, Lạc Vũ đã lược bỏ bớt vài chuyện, cũng nhằm nâng cao sự xuất hiện của hắn.
Khi Nghiêm thị nghe những lời này của hắn, trong lòng nàng có chút ngờ vực, nửa tin và nửa ngờ.
Tin là qua lời kể của Lạc Vũ, nàng đã tin Lạc Vũ từng gặp hoặc là từng làm đệ tử của Mặc Cư Nhân. Bởi cái tính cách của lão, nàng không còn xa lạ gì cả.
Còn không tin là trước khi lão rời nhà, lão đã có một ước định với các vị phu nhân. Nếu là cho người đem thư về mà chỉ có “ minh thư ” chứ không có “ám thư " thì nói rõ rằng hắn bình yên vô sự, mọi người đều yên tâm.
Nếu trong thư có ẩn dấu ám thư, thì tám chín phần mười là báo về có chuyện không ổn, để cho các nàng chuẩn bị tâm lý.
Do đó chỉ nhận thư chứ không nhận người, những lời mà Lạc Vũ nói từ nãy tới giờ đều không có ý nghĩa gì cả.
Nếu mà Lạc Vũ biết, bản thân hắn bỏ ra thời gian cả đêm để nói cho hai nàng biết về thân phận của hắn, mà cả hai đều không tin tưởng thì hắn sẽ bị tức tới phun máu mất.
“Khục! Những lời ngươi nói quả thực có đôi chút làm ta tin tưởng. Nhưng ngươi vẫn không thể lấy ra tín vật để chứng minh, thì ta cũng không thể tin tưởng lời nói của ngươi được!”
Nghiêm Thị ngữ khí bình thản, nàng đã nhận ra thiếu niên trước mắt tuy bộ dáng tự tin nhưng vẫn còn quá non để đối phó với nàng.
Lúc này, Lạc Vũ ngừng thầm chửi bậy không thôi, vậy mà lời hắn nói nãy giờ vẫn không làm cho vị thiếu phụ xinh đẹp này tin tưởng. Làm cho hắn chỉ muốn dùng vũ lực, mà chả đạp cái bờ môi đỏ hồng căng mịn kia thôi.
“Hi hi!”
Ở sau lưng Mặc Thải Hoàn, không ngừng cười trộm, nàng không ngờ là cái vị thiếu niên này lại như thế ngây ngơ, bị mẹ của nàng đối phó bằng một cách hết sức đơn giản như vậy.
Cái người này cũng lạ, người ta nếu đã đến giả vờ là đệ tử của Cha, thì cũng phải có một chút tín vật hay là bức thư làm giả chứ, đằng này người này lại khác không thèm làm giả một thứ gì mà xông vào tự nhận mình từng là đệ tử của Cha.
Trong lúc bầu không khí hết sức là khó xử này, Nghiêm thị lại một lần nữa nói ra:
“Vị thiếu hiệp này, nếu như mục đích của ngươi đến đây chỉ là nói những lời này, thì ta cảm thấy ngươi cũng đã nói xong rồi a! Vì thế nếu không còn gì để nói nữa, ta thấy ngươi cũng nên rời khỏi đây, trước khi ta gọi người tới.”
Nghiêm thị nói với giọng nghiêm nghị.
“Haz, thôi được ta cũng không muốn đôi co với các nàng làm gì!”
Lạc Vũ biết bây giờ hắn muốn nói gì thêm đều là vô nghĩa, trong mắt của hai người Nghiêm Thị và Mặc Thải Hoàn.
Hắn không khác gì cái tên g·iả m·ạo Ngô Kiếm Minh kia cả, do đó Lạc Vũ cũng chỉ có thể rời khỏi nơi này.
Nghĩ vậy, hắn liền quay người đang tính bước ra cửa thì dừng lại, mở miệng nói:
“Nếu Phu nhân đã không tin những lời của ta, ta cũng không cưỡng cầu nữa. Nhưng mong Phu nhân nhớ cho, chỉ cần Mặc phủ xảy ra chuyện thì hãy tới tìm ta!”
“Mặc Lão dù sao cũng từng là sư phụ của ta, vì thế mà ta sẽ không trơ mắt nhìn người thân của lão phải chịu thiệt thòi đâu!”
Nói xong những lời này, Lạc Vũ cũng không chờ Nghiêm Thị trả lời lại, hắn liền xử ra “Ngự Phong Quyết!”.
Vù~
Toàn bộ thân hình Lạc Vũ tựa như mộng ảo, biến mất trước ánh mắt của hai người Nghiêm Thị và Mặc Thải Hoàn.
Khi chứng kiến được Lạc Vũ đã rời đi, Nghiêm Thị lúc này mới thở ra, cả cơ thể bỗng chốc như là bị rút hết sinh lực vậy mà ngả về sau.
Mặc Thải Hoàn thấy mẫu thân bỗng dưng ngả người về sau, nàng liền nhanh nhẹ mà đỡ lấy mẫu thân, vẻ mặt lo lắng hỏi:
“Mẹ, người có sao không?”
“Phù! Ta không sao chỉ là căng thẳng quá độ mà thôi!”
Nghiêm thị lúc này mệt mỏi nói. Quả thực, chỉ đối mặt với Lạc Vũ trong một khoảng thời gian ngắn, làm cho nàng không khỏi căng thẳng, lo lắng, sợ hãi các loại cảm xúc lẫn lộn.
Nhưng vẫn phải chấn tĩnh, đây là lần đầu tiên sau ngần ấy năm khi tiếp quản lấy Mặc phủ nàng mới có lại những cảm xúc như này.
Mặc Thải Hoàn thì vẻ mặt lo lắng đỡ lấy mẫu thân nàng, nàng đang tính mở miệng ra nói, thì bị Nghiêm Thị cắt đứt nói:
“Hoàn nhi, con đi gọi Nhị nương, Tam nương, cùng Ngũ nương lại đây, ta có chuyện muốn bàn với các nàng!"
Nghiêm Thị quay đầu lại, dùng khẩu khí mệt mỏi phân phó Mặc Thải Hoàn.
"Dạ, mẫu thân! Con đi đây."
Mặc Thải Hoàn lo lắng cho mẫu thân, nhưng nàng biết chuyện bây giờ rất nghiêm trọng, vì thế mà chỉ đành nhu thuận nghe lệnh đi ra ngoài.
Nhìn thân ảnh của Mặc Thải Hoàn rời đi, trong mắt của Nghiêm Thị lúc này tràn đầy suy nghĩ, nàng không khỏi nghĩ về những lời của Lạc Vũ đã nói.
Đêm nay sẽ là đêm không ngủ đối với các nàng, sự xuất hiện bất ngờ của Lạc Vũ cùng với cái tin tức mà hắn mang đến cho các nàng. Đã làm cho đám người Nghiêm thị sẽ phải dùng kế sách nào ứng phó lại đây???
…
Lời nói chia hai đầu, bên của Nghiêm Thị đang cho gọi các vị phu nhân khác tới bàn chuyện về Lạc Vũ. Còn bên Lạc Vũ, lúc này hắn chỉ mất vài phút để trở lại tửu lâu.
“Hay, không hổ danh là Thê tử tin tưởng nhất của Mặc Lão, nàng ta đúng là không dễ đối phó mà!”
Lạc Vũ tiến tới bàn trà, tự rót cho mình một ly trà miệng thì khen lấy Nghiêm Thị.
“Tiếp theo nên làm gì đây, hay là đợi Hàn Lập tới lấy ra chứng minh thân phận cũng như là chứng thực lời ta nói. Nhưng như vậy thì cũng quá bị động, ta không thể để thời gian như thế trôi qua mà không làm gì cả!”
Nhâm nhi tách trà trong tay, Lạc Vũ đang suy nghĩ về bước tiếp theo, ban đầu suy nghĩ của hắn là trực tiếp xông vào Mặc Phủ tự bộc danh tính của Tu Tiên giả, nhưng như vậy quá lộ liễu.
Dễ gây ra chú ý của đám tu tiên giả khác, như vậy lợi bất cập hại, vì thế mà hắn đã đổi phương pháp sẽ lẻn vào Mặc Phủ ban đêm để gặp Nghiêm Thị.
Nhưng kế hoạch này của Lạc Vũ đã thất bại toàn tập, không những không làm cho Nghiêm Thị tin tưởng mà lại khiến cho hắn phải dính vào một mớ bòng bong này.
Giờ đây, hắn cũng chỉ có thể núp trong bóng tối âm thầm bảo vệ Mặc Phủ mà thôi. Nhưng như vậy không phải là cách, phải làm ra chuyện gì đó giúp Mặc Phủ thoát khỏi tình cảnh như bây giờ.
Chợt một suy nghĩ bỗng lóe lên trong đầu hắn, sau hắn không biến khu thành nam này trở thành Mặc Phủ độc đại, sau đó từ từ tính kế diệt các thế lực trong Gia Nguyên Thành này giúp Mặc Phủ trở thành chủ nhân của Gia Nguyên Thành một lần nữa a.
“Để xem, theo như tên tiểu nhị kia nói, khu thành nam này, có ba thế lực kìn hãm sự phát triển của Kinh Giao Hội, là Xuân Vũ Lâu, Kim Cương Môn và Lạc Nhật Phái!”
Chỉ cần dọn dẹp ba bang phái này đi, thì Mặc Phủ sẽ trở thành đệ nhất của khu thành nam này, như thế đã có thể giúp Mặc Phủ mà lại cũng khiến cho Mặc Phủ có xu thế quật khởi.
Lạc Vũ suy tư một hồi, hắn quyết định sẽ giải quyết Kim Cương Môn trước, bởi cái tên nghe rất phách lối, nhưng trước hết là phải điều tức tu luyện một hồi, để cho thân thể luôn nằm trong trạng thái đỉnh cao nhất.
“Trước tiên là phải tu luyện một chút, đợi trời sáng thì tìm hiểu thêm về thế lực Kim Cương Môn này, cho dễ tiêu diệt!”
Nghĩ là làm Lạc Vũ liền ngồi trên giường, bắt đầu tu luyện, rất nhanh hắn liền nhập định trong tu hành.
Trong cơ thể hắn Ngũ Hành Đồ Án cấp tốc thu nạp linh khí xung quanh, còn Đan điền phụ trách chuyển hóa linh khí thành pháp lực.
Xung quanh toàn một linh khí của Gia Nguyên Thành bị Lạc Vũ hấp thu hết vào thể nội, cơ thể hắn tự như là một chiếc động không đáy vậy, ai đến cũng không cự tuyệt. May mắn, lúc này bên trong Gia Nguyên Thành không có tu sĩ nào.
Nếu không để bọn tu sĩ thấy được cảnh tượng này, thì Lạc Vũ e là sẽ gặp rắc rối lớn!