Chương 32: Tứ phu nhân Nghiêm Thị, Mặc Thải Hoàn
Bốp~
Chợt nghe thấy cô gái đập tay xuống bàn với vẻ mặt có phần tức tối, rồi nói với giọng tức giận:
"Mẹ, người phụ trách của Ám Đà lá gan cũng càng lúc càng lớn rồi! Đưa bạc tới càng ngày càng thiếu."
"Ta biết rồi, trong lòng ta cũng có tính toán!"
Lúc này giọng nói của thiếu phụ trầm thấp rất có sức hút vang lên.
“Chẳng lẽ là Nghiêm thị, và cô con gái út Mặc Thải Hoàn?”
Khi nghe được hai thanh âm này, Lạc Vũ trong lòng có sự suy đoán, nhưng cái thanh âm thiếu phụ kia làm hắn cực kỳ mê luyến.
Dù sao đi nữa Lạc Vũ bây giờ cũng chỉ là thanh niên 18 tuổi thôi mà, chưa trải sự đời làm sao có thể kháng cự lại mỹ thiếu phụ chứ.
Không đợi cho Lạc Vũ có thêm suy nghĩ tà ác, thì giọng của cô gái trẻ lại vang lên bên trong có vài phần oán giận.
“Mẹ nói biết rồi, chẳng lẽ không muốn có biện pháp nào chỉnh đốn sao? Cứ để như vậy mà làm sao, Ám Đà này chỉ sợ sớm muộn gì cũng sẽ không xem Tổng đà chúng ta ra gì!"
“Đến ngày hôm nay, ta cũng chẳng có biện pháp gì tốt cả, con phải biết rằng lực lượng của Ám đà, luôn là do Ngũ nương một mình trông coi! Những người khác trong Mặc phủ căn bản không thể động tay vào!"
Vị mỹ thiếu phụ nhẫn nại đáp.
Đột nhiên bên trong phòng nhất thời trở nên im lặng, làm cho Lạc Vũ hiếu kỳ có phải hắn đã bị phát hiện, đang tính đẩy cửa bước vào thì..
Giọng nói của cô gái trẻ vang lên, ngữ khí có vài phần không cam lòng nói:
“Mẹ, chẳng lẽ thật sự để cho Ngũ nương độc chiếm lực lượng của Ám Đà này sao?
Phải biết rằng, từ mấy năm trước mấy người Mã thúc đã phân ra, hơn nữa sau khi bị các thế lực khác chèn ép, lực lượng của Ám Đà cũng đã thành trụ cột lớn nhất của Kinh Giao hội chúng ta. Mẹ là người đại diện cho Kinh Giao hội, vậy lực lượng lớn nhất đó đương nhiên cũng do mẹ khống chế chứ!"
“Nói thì là như vậy, nhưng năm đó khi cha của con rời đi, đã đem Ám Đà này giao cho Ngũ nương, ta thật sự không có cớ gì để nhúng tay vào. Hơn nữa Ngũ nương hiện tại mỗi tháng đều đem đại bộ phận tiền bạc của Ám Đà giao cho Tổng đà, ta cũng không thể hỏi tới!"
Vị mỹ thiếu phụ thản nhiên nói.
Đứng ở cửa sổ cũng được một thời gian, lúc này Lạc Vũ đã xác định được người bên trong là ai. Vì thế mà hắn không chần chờ gì nữa, từ chỗ cửa sổ đạp nhẹ lướt qua, đi tới trước cửa căn phòng tầng hai này.
Đang trò chuyện với con gái, thì bỗng Nghiêm thị đưa mắt nhìn ra cửa, liền thấy được bóng hình của Lạc Vũ in lên cửa ra vào, thấy vậy nàng liền hoảng sợ nói: “Là vị cao nhân nào quang lâm hàn xá, Nghiêm thị không kịp nghênh đón, xin hãy lượng thứ!”
Nghiêm thị nhìn chằm chằm vào bóng người ở ngoài cửa, vẻ mặt cảnh giác đưa mắt ra hiệu cho Mặc Thải Hoàn lui về sau lưng của nàng, để đề phòng bất chắc.
“Khục! Tại hạ Lạc Vũ đệ tử kí danh của Mặc Lão, xin ra mắt phu nhân!”
Lạc Vũ chỉ đẩy nhẹ cánh cửa thì đã được mở ra, sau đó là giọng của Lạc Vũ bình tĩnh nói.
Bên trong hai người Nghiêm thị và Mặc Thải Hoàn chưa kịp phản ứng, thì Lạc Vũ đã mở cửa bước vào.
Vừa mới đặt một chân vào cửa Lạc Vũ đã thấy, một vị phu nhân xinh đẹp cỡ ba mươi tuổi, ngồi trên ghế, sau lưng có một cô gái xinh đẹp cỡ mười lăm mười sáu tuổi đang đứng, cô gái dung mạo bảy tám phần giống với mỹ phụ, vừa nhìn đã biết các nàng có quan hệ huyết thống rất gần gũi.
Khi nhìn thấy được dáng vẻ của Nghiêm thị và Mặc Thải Hoàn, hắn liền ngẩn ra trong lòng thầm nghĩ:
“Đây cũng quá đẹp đi, khác xa trong a ni me, lại là cái thằng đồ họa c·hết tiệt!”
Về phía của hai người Nghiêm thị và Mặc Thải Hoàn đang nhìn Lạc Vũ, cả hai người thần tình biểu lộ khác nhau.
Người từng trải như Nghiêm thị thì dùng ánh mắt sắc xảo, quan sát đánh giá Lạc Vũ, có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp mai phục và cả hộ vệ đi tuần của Mặc phủ mà không bị phát hiện thì kẻ này không phải tầm thường.
Sau khi Nghiêm thị quan sát một hồi, thì trong lòng nàng liền thở ra, vẻ mặt cũng liền thay đổi thành bình thản, giống như mọi chuyện đều nằm trong tay của nàng vậy.
Mà Mặc Thải Hoàn đang đứng ở phía sau, tò mò đánh giá Lạc Vũ, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, có vẻ cười mà không cười, cả người trên dưới tản mát ra mùi vị tinh linh cổ quái.
Đợi qua một lúc lâu, Nghiêm thị mới mở miệng nói:
“Lời ban nãy của các hạ là có ý gì?”
“Thì là ý trong lời đó phu nhân à! Có thể nói Mặc Cư Nhân cũng là nửa cái sư phụ của ta!”
Lạc Vũ liền dùng ánh mắt không kiêng nể gì, mà đánh giá lấy thiếu phụ xinh đẹp này.
Khi Nghiêm thị nhìn thấy Loại ánh mắt này của Lạc Vũ, làm cho nàng cảm giác thập phần khó chịu.
“Khục!”
Nghiêm thị không chịu được mà giả vờ ho một cái, để làm cho đối phương thu liễm lại sắc ý.
“Khái! Thật là thất lễ, mong phu nhân lượng thứ bỏ qua!”
Lạc Vũ liền thu hồi ánh mắt lại, hắn không ngờ lại dùng ánh mắt như sói đói nhìn con mồi để nhìn vị mỹ thiếu phụ này, trong lòng có chút hổ thẹn.
Dù sao, hắn cũng là người tu tiên phải biết kiềm chế lại dục vọng, không thì rất dễ sinh ra tâm ma không có lợi cho việc tu hành về sau.
“Hì hì!”
Mặc Thải Hoàn khi nhìn dáng vẻ bối dối của Lạc Vũ, không nhịn được mà cười, trong ánh mắt của nàng có chút tò mò về người trước mặt.
“Ngươi ban nãy, tự xưng là đệ tử ký danh của Phu Quân ta, thật ra là có ý gì?”
Nghiêm thị ngưng trọng lên, tuy thời chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nàng biết kẻ này ban đêm đột nhập vào Mặc Phủ cũng ắc có ý đồ gì đó mà không thể nói được vào buổi sáng.
“Xin giới thiệu lại, vãn bối Lạc Vũ từng là đệ tử ký danh của Mặc lão, “Quỷ thủ” Mặc Cư Nhân!“
Lạc Vũ không tự ti, không kiêu ngạo mà bình tĩnh nói ra.
“Hì hì… Mẹ, không ngờ lại có thêm một tên Ngô Kiếm Minh khác, cũng đến để giả vờ làm đệ tử của Cha!”
Mặc Thải Hoàn, đang đứng đằng sau của Nghiêm thị đã cười rộ lên, thì thầm bên tai của nàng nói.
“Để xem, người này tính giả trang thành bộ dáng gì?”
Mặc Thải Hoàn dùng ánh mắt sáng lấp lánh, không ngừng đánh giá lấy Lạc Vũ, miệng thì ghé sát vào tai của Nghiêm thị thì thầm to nhỏ.
Nhưng những lời này đều lọt vào trong tai của Lạc Vũ, làm hắn có chút bó tay thì thầm kiểu gì mà để ai cũng nghe thấy vậy.
Lúc này, trong đầu Lạc Vũ nghĩ tới cô gái Mặc Thải Hoàn rất là cổ linh tinh quái, phải đề phòng nàng ta mới được.
Một hồi lâu, khi Nghiêm thị không nhìn ra trên mặt của Lạc Vũ có thần sắc bối rối, nàng đành phải nói:
“Nếu ngươi đã nói vậy, thì hãy lấy ra tín vật của Phu Quân đi, như thế mới có thể chứng minh lời ngươi nói là thật!”
“Thôi xong! Bản thân mình làm gì có tín vật gì, đều trong tay Hàn Lập hết rồi.” Lạc Vũ thầm nghĩ trong bụng, hắn đã quên mất việc đồ vật chứng minh là thân phận của hắn.
“Khục! Tín vật sao? Cái đấy cũng không ở trong tay của vãn bối, nhưng Phu Nhân yên tâm đi, rất nhanh thôi sẽ có người mang tới tín vật cho Phu Nhân!”
Lạc Vũ cũng không còn cách nào, đành phải giả trang vẻ thần bí nói ra.
“Hì hì, ngươi vậy mà không cả bằng tên Ngô Kiếm Minh kia, hắn còn bỏ công sức ra để làm giả bức thư của cha, lại còn bảo cha đ·ã c·hết nữa chứ!”
Mặc Thải Hoàn cười hì hì nói, nàng không thể ngờ có kẻ còn không thèm, làm giả cả tín vật của cha, mà lại dám nói thẳng ra là đệ tử của cha, thật là mắc cười!!!
“Ừ!”
Nghiêm thị đồng ý với lời nói của con gái nàng, nếu kẻ trước mặt vẫn không lấy ra được lý do đột nhập vào Mặc Phủ thì nàng chỉ còn cách gọi hộ vệ tới thôi.
“Ha ha! Tên Ngô Kiếm Minh đó cũng thật là may mắn, khi đưa tin là Mặc lão đ·ã c·hết.”
Lạc Vũ chỉ cười lắc đầu nói, hắn cũng không ngờ cái tên Ngô Kiếm Minh đó lại mèo mù vớ được cá rán.
Nếu mà Mặc Cư Nhân, không ngầm hạ độc với Hàn Lập, thì với tính cách của Hàn Lập chắc chắn sẽ không tới Mặc Phủ, nếu Hàn Lập không tới, thì cái kế hoạch g·iả m·ạo của Ngô Kiếm Minh chắc chắn sẽ thành công mỹ mãn.
Nhưng đó chỉ là “nếu” mà thôi, Mặc Cư Nhân quá cao tay lão đã tính hết các đường đi rồi, quả thực lão là một kiêu hùng đích thực.
“Lời của ngươi là ý gì?”
Nghe được những lời này của Lạc Vũ, Nghiêm thị bỗng đứng dậy vẻ mặt nghiêm trọng nhìn lấy hắn, trong mắt toát ra vẻ không tin tưởng.
“Rất tiếc phải nói lời này, nhưng Mặc lão thực sự đ·ã c·hết từ hai năm trước rồi!”
“Không thể nào, Phu Quân ta không dễ c·hết thế đâu, chắc chắn sẽ không bỏ lại chúng ta mà đi! Ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ tin tưởng những lời nói từ miệng của ngươi sao?”
Nghiêm thị sắc mặt ngưng trọng nói ra.
“Với lại ngươi không có gì để chứng minh thân phận, điều này làm sao để ta có thể tin những lời nói của ngươi là thật cơ chứ!”
“Ta biết chứ, vì thế Phu Nhân ngài có muốn nghe câu chuyện ta đã gặp Mặc Lão thế nào không?”
Lạc Vũ cũng biết được, lời hắn nói chắc chắn sẽ không ai tin tưởng, thế nên hắn sẽ kể lại chuyện bản thân đã gặp Mặc lão như nào.
“Hừ, được cứ kể đi, để ta xem ngươi sẽ nói ra điều gì để làm ta tin lời của ngươi!”
Nghiêm thị trầm giọng nói, vẻ mặt tuyệt mỹ lúc này đã tràn đầy sương lạnh, hôm nay nàng muốn xem kẻ này định bày trò gì.
Ở sau lưng Nghiêm thị, Mặc Thải Hoàn khi nghe tới cha nàng đ·ã c·hết, thì trong lòng nàng chỉ nghe đó là lời bịa đặt.
Dù cho nàng không nhớ rõ mặt cha đi chăng nữa, nhưng qua lời kể của các vị mẫu thân, và cả của hai vị tỷ tỷ.
Nàng biết, cha của mình làm người giỏi như thế nào, vì thế những lời này của Lạc Vũ chỉ làm nàng thêm phần chán ghét.
“Khục! Lần đầu tiên ta gặp Mặc Lão là khi còn 10 tuổi, Lúc đó môn phái nhỏ tên là Thất Huyền Môn ở vùng đất Kính Châu đang chiêu mộ đệ tử và ta tham gia…..”
….
P/s: Do mấy hôm nay tác đang suy nghĩ về đường đi sau này của nhân vật chính, thế nên chương sẽ ra chậm mong các vị đạo hữu thông cảm cho tác.