Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phàm Nhân Ta Muốn Tu Tiên

Chương 31: Kẻ giả mạo, lẻn vào Mặc Phủ.




Chương 31: Kẻ giả mạo, lẻn vào Mặc Phủ.

Đang trong suy nghĩ đen tối, thì tên tiểu nhị đã cầm mấy chiếc cốc và ấm trà mang đến cho Lạc Vũ, vẻ mặt cung kính đặt xuống rồi nói.

“Mời đại nhân dùng trà, đợi chút nữa tiểu nhân bê các món lên cho ngài!”

Nghe thấy vậy Lạc Vũ liền tỉnh lại, nét mặt cũng trở về bình thường nhìn tên tiểu nhị này hỏi.



“Tiểu nhị, ngươi biết về Mặc Phủ không?”

Tên tiểu nhị khi nghe Lạc Vũ hỏi vậy, nét mặt kiểu như ngài hỏi đúng người rồi, thế là hắn bắt đầu mở miệng nói về những gì mình biết về Mặc Phủ.

“Đại nhân coi như là hỏi đúng người rồi, không ai hiểu rõ Mặc Phủ như ta đâu!”

“Ngươi nói đi.”

“Tiểu nhân nói về các thế lực của Gia Nguyên Thành cho đại nhân biết trước. Trong thành có ba đại thế lực mạnh nhất gồm có: Huynh đệ Minh, Kinh Giao Hội, Thiên Phách Môn. Còn những bang phái nhỏ hơn một chút thì có Thiết Thương Hội, Kết Minh Xã, Thanh Y Bang, Xuân Vũ Lâu, Kim Kiếm Môn, Thương Hà Thuyền Bang, Kim Cương Môn, Lạc Nhật Phái các phương thế lực”

“Tiểu nhân sẽ không nói mấy thế lực kia, mà tiểu nhân chỉ nói về Kinh Giao Hội, bang phái này nằm ở khu thành nam, nhưng là cùng chia phần với Xuân Vũ Lâu, Kim Cương Môn cùng Lạc Nhật Phái”

Tên tiểu nhị vừa rót nước cho Lạc Vũ vừa giải thích những gì hắn biết, về các thế lực trong Gia Nguyên Thành này.

“Ta từng nghe nói Kinh giao hội trước đây là một trong ba đại bá chủ của Lam Châu, mà Gia Nguyên thành còn là nơi đặt tổng đà, như thế nào lại biến thành bang phái yếu nhất vậy?”

Lạc Vũ hiếu kỳ hỏi, cái này thì hắn không biết lý do thật, ban đầu hắn suy đoán có thể do Mặc Cư Nhân bị người ta ám toán mà chạy tới Kính Châu. Do đó mà Kinh Giao Hội, mất đi người cầm đầu dẫn tới suy yếu.

Nhưng khi tiếp xúc với Cố Trường Thanh đám người, hắn biết các thế lực phàm nhân đều có cái bóng của Tu Tiên Gia đứng sau tọa chấn.

Nếu Mặc Cư Nhân bị người ám toán, thì sao lại không có Tu Tiên Giả đứng sau bảo vệ, dù gì thì thời điểm đó Kinh Giao Hội đã là tam đại bá chủ của Lam Châu.

"Đại nhân, ngài nói những điều này đều là chuyện cũ rồi. Mấy năm trước, Kinh Giao hội thật sự rất lợi hại, thế lực cơ hồ trải rộng khắp Lam Châu. Khi đó Kinh Giao Hội là một siêu cấp thế lực, tổng đà tại Gia Nguyên thành không hề cho phép những thế lực khác vào đây chiếm cứ mà một mình độc chiếm Gia Nguyên Thành, tại Gia Nguyên Thành độc bá.

Mà khi đó, những bang phái khác, dưới uy áp của Kinh Giao Hội, ngay cả bóng dáng cũng không dám xuất hiện. Sau này, không biết tại sao, Kinh Giao hội chỉ sau một đêm đột ngột suy yếu, chẳng những vất bỏ những địa phương khác mà ngay cả đại bản doanh tại Gia Nguyên thành cũng co rút lại.

Vì vậy những bang phái nhỏ yếu khác mới nhân cơ hội này mà vùng lên. Sau khi trải qua nhiều phen huyết chiến mới hình thành lên cục diện tạm thời như ngày hôm nay!”



Nghe được những lời này, Lạc Vũ hiểu vì sao Kinh Giao Hội lại không có tu sĩ đứng sau, bởi vì Kinh Giao Hội phát triển quá nhanh, đám cao tầng tu tiên giả chưa kịp phân chia lợi ích xem Kinh Giao Hội là của ai thì Kinh Giao Hội đã suy yếu.

Đến lúc này, Kinh Giao Hội cũng đã không còn giá trị trong mắt đám tu tiên giả này nữa, thế nên Kinh Giao Hội mới thành ra như bây giờ, mất đi Mặc Cư Nhân Kinh Giao Hội cũng chỉ là nến tàn trong gió.

Lạc Vũ cũng chỉ thở dài, chung quy không có giá trị đối với bọn tu sĩ thì thế lực đó cũng chỉ là đồ bỏ đi.

Không nghĩ tới mấy thứ này, Lạc Vũ cầm chén trà lên tiện thể hỏi.

“Bây giờ Kinh Giao hội do ai chủ trì, ngươi hẳn là biết rõ chứ?"

"Cái này ta biết, chủ trì Kinh Giao hội bây giờ đúng là góa phụ của Mặc hội chủ, Nghiêm phu nhân."

Tiểu nhị vội vàng đáp lời.

"Góa phụ?"

Lạc Vũ cảm thấy kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ Mặc phủ đã có tin tức về c·ái c·hết của Mặc Cư Nhân.

“Đúng vậy! Theo tiểu nhân được biết nguyên người sáng lập Kinh Giao hội là Mặc Hội Chủ đ·ã c·hết rồi, phu nhân của lão không phải là góa phụ sao?"

Tiểu nhị mở to mắt, có chút chần chừ, không biết vừa rồi mình có nói sai gì không.

“Ai nói Mặc Hội Chủ c·hết?”

Lạc Vũ cũng biết được sự nghiêm trọng của vụ việc, vì thế sắc mặt liền lạnh xuống.

Tên tiểu nhị khi nhìn thấy sắc mặt đó của Lạc Vũ, hắn trong lòng không khỏi run rẩy, có chút sợ hãi.

“Mọi người trong Gia Nguyên thành đều biết a! Một năm trước, quan môn đệ tử của Quỷ thủ Mặc Cư Nhân mang theo di thư cùng tín vật của hội chủ đến Mặc phủ báo tang!"

“Ha ha… xem ra đã có kẻ không nhịn được mà muốn hớt tay trên rồi!”

Lạc Vũ trong lòng thầm nghĩ.

“Tên hắn là gì?”



“Vị công tử đó tên Ngô Kiếm Minh, là một tên bạch diện tầm hai mươi tuổi, nghe nói đã học được chân truyền của Mặc cư nhân, có một thân võ công cao cường vô cùng."

Tiểu nhị chỉ đành nói hết ra những gì hắn biết, sau đấy những lời này của hắn mới khiến cho Lạc Vũ tức giận.

“Tiểu nhân còn nghe người ta nói, vị Ngô công tử này hình như cùng với thiên kim tiểu thư Mặc Ngọc Châu của Mặc phủ đã có đính ước rồi, nghe nói sắp tới sẽ thành hôn."

“Cái gì?"

Nghe tới đây Lạc Vũ liền sửng sốt, cái quỷ gì chứ??? Hắn vừa mới nghĩ tới con gái của Mặc Cư Nhân thì đã bị tên g·iả m·ạo Hàn Lập cho c·ướp mất.

Trong lòng hắn hỏa khí sinh ra, người mà hắn dự định sao có thể để kẻ khác c·ướp mất chứ.

Lúc này, hắn đã không có tâm tình gì mà ăn với cả uống nữa, thế nên Lạc Vũ đứng dậy nói.

“Ta không ăn nữa, ngươi mau dẫn ta lên phòng đã chuẩn bị, ta mệt rồi!”

Thấy vị khách quan này, đang vui vẻ nhưng khi nghe tới Đại tiểu thư của Mặc Phủ sắp thành hôn thì tâm tình liền đi xuống, hắn cũng không dám nhiều lời.

“Đại nhân đi theo ta!”

Tiểu nhị liền dẫn Lạc Vũ đến phòng mà hắn đã chuẩn bị sẵn, thấy đã tới tiểu nhị liền mở cửa ra khom người mời Lạc Vũ vào.

“Đại nhân có gì sai bảo cứ gọi cho ta! Ta tên là Diệp Phàm!”

Lạc Vũ gật đầu, rồi xua tay đuổi hắn đi.

Mắt thấy cửa đã đóng, Lạc Vũ ngồi xuống ghế bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì, sự xuất hiện của tên Ngô Kiếm Minh kia đã làm đảo trộn kế hoạch ban đầu của hắn.

Suy nghĩ một hồi cũng không ra biện pháp, Lạc Vũ đi tới giường nằm rồi xếp bằng bắt đầu điều tức.

Để bản thân luôn ở trạng thái đỉnh phong nhất, hiện giờ hắn đã là Luyện Khí tầng 9 sơ kỳ.

Gần chạm tới ngưỡng cửa tầng 9 trung kỳ, hiện tại tốc độ hấp thu linh khí của Lạc Vũ rất nhanh, cộng thêm việc có đan dược cố bản bồi nguyên và một viên Thăng Linh Đan, có thể giúp hắn đột phá từ tầng 9 đỉnh phong tới tầng 10 sơ kỳ.

Do đó mà viên đan dược này rất chân quý với hắn, một khi đã tới tầng 10 Lạc Vũ có tự tin nắm chắc vào Thất Đại Phái tu tiên.



Rất nhanh, ban đêm đã tới chỉ thấy mọi thứ xung quanh đều rất thanh vắng.

Bỗng thân ảnh của Lạc Vũ, lướt đi trong gió đi qua từng nhà, hắn liền dừng lại trên một nóc nhà nhìn xuống khu phố ban sáng.

Buổi sáng nơi này rất là phồn hoa náo nhiệt, nhưng ban đêm thì lại yên tĩnh đến đáng sợ.

Quan sát một hồi chỉ thấy Lạc Vũ tiến vào một biệt phủ to lớn, trước cửa có treo trên có tấm biển viết hai chữ "Mặc Phủ".

Tuy là ban đêm nhưng, phía dưới tấm biển trái phải vẫn có ba đến bốn tên nam tử mặc đồng phục đứng canh, cả đám đều thẳng người cao đầu, mắt không nhìn lung tung, bộ dáng hẳn là đã được huấn luyện, làm cho người ta vừa thấy cũng không dám coi thường.

Tiến vào bên trong Lạc Vũ liền đi một vòng quanh phủ, biến thành một làn khói nhẹ, trước mắt mấy tên thủ vệ, tiến vào hậu viện Mặc phủ, mà đám cảnh vệ này cũng không phát giác ra có gì dị thường.

Hậu viện Mặc Phủ là một hoa viên không nhỏ, bên trong có rất nhiều hoa cỏ hiếm thấy, mặc dù sắc trời hôn ám nhìn không rõ, nhưng bỗng mùi hương của thảo dược bay vào mũi hắn làm cho Lạc Vũ nhớ lại thời gian còn ở Thần Thủ Cốc tập luyện Trường Xuân Công.

Ôi hồi ức còn đâu, Mặc Cư Nhân giờ đã nằm dưới đất được hai năm rồi, cũng đã qua giỗ đầu.

Lạc Vũ bỗng lắc đầu vứt cái suy nghĩ lung tung đi, tiếp tục tiếp vào bên trong chỉ thấy bên trong hậu viên được sắp đặt rất nhiều ám tiễn.

May mà Lạc Vũ có thần thức hơn các tu sĩ khác, nếu mà Hàn Lập ở đây thì với tính cách của hắn cũng dễ dàng phát hiện mấy thứ này.

Lúc này, Lạc Vũ đã nhìn ngôi lầu nhỏ hai tầng trông có vẻ rất sáng sủa này, biết bên trong chắc là có nhân vật quan trọng Mặc Phủ vẫn chưa ngủ, đúng với ý hắn.

Vì vậy, Lạc Vũ men theo bóng đêm thân hình nhanh như điện, nhoáng một cái người đã bay nhanh tới dưới tầng, sau đó hai chân dùng một chút sức, nhẹ nhàng phóng lên tầng hai, cả quá trình chỉ hoàn thành trong nháy mắt, bốn phía canh phòng bẫy rập, cũng không thể phát hiện ra sự xâm nhập.

Chỉ thấy, Lạc Vũ dựa sát vào vách tường của tầng hai ẩn hình trong bóng đêm, yên lặng nghe ngóng tình hình bên trong.

Lúc này bên trong phát ra, một thanh âm của nữ tử tầm ba mươi mấy tuổi.

"Trường Bình Trấn phân đà, đưa tới 6.300 lượng bạc".

"Lạc Cốc Trấn phân đà, đưa tới 5.600 lượng bạc".

"Lam Nguyệt Trấn phân đà, đưa tới 10.500 lượng bạc".

“Ngũ Lĩnh Trấn…"

"Cái này là tháng trước, Ám Đà môn đưa bạc tới, cơ bản so với năm trước ít hơn một phần tư".

Sau đó là thêm một thanh âm dễ nghe của cô gái vang lên, thanh âm này rất có sức sống, vừa nghe đã biết đó là giọng của một cô gái trẻ, chỉ là câu nói cuối cùng của nàng chứa đầy ý bất mãn.