Chương 30: Gia Nguyên Thành, hiểu thêm về Mặc Phủ
Việt quốc được hình thành bởi 13 châu lớn nhỏ khác nhau, trong đó diện tích của Lam Châu lớn thứ 8 trong 13 châu.
Nhưng nếu nói về sự sung túc, phì nhiêu, mầu mỡ thì đứng hàng thứ hai chỉ sau Tân Châu.
Nó nằm ở phía nam của Việt quốc, đất đai phì nhiêu, bên trong phạm vi cai quản có rất nhiều thủy đạo, bến thuyền và các tuyến vận chuyển đường sông, lại thêm mưa thuận gió hòa, cho nên cực kỳ thích hợp với các loại thực vật, là khu vực sản xuất ra lương thực đứng đầu toàn quốc.
Trong các phủ thành của Lam Châu, thì phủ thành giàu có nhất chính là Gia Nguyên Thành nằm ở trung bộ của Lam Châu, tuy không phải là phủ thành chính của Lam Châu nhưng Gia Nguyên Thành đích thực là đệ nhất đại thành.
Bởi vì trong Gia Nguyên Thành có hệ thống kênh đào chằng chịt, lại cộng thêm tuyến đường đại Hương Lỗ, thông từ Nam tới Bắc của Việt quốc chính là đi qua trung tâm của thành này, có thể xưng là nút giao thông vận chuyển đường thủy, nơi quan trọng cho việc buôn bán.
Hàng năm số thương hộ, lữ khách qua đây tính không nổi, kéo theo sự phát triển của các hoạt động buôn bán làm ăn ở đây, cho nên Gia Nguyên thành trở thành toàn châu đệ nhất đại thành cũng không phải là sự kiện ngạc nhiên.
Đấy là những gì thông tin và sơ lược về Lam Châu và Gia Nguyên Thành mà Lạc Vũ biết được trên đường đi tới đây.
Trên chuyến hành trình này, Lạc Vũ thong thả mà đi đường, vừa ngắm thế giới này mà không hề vận dụng một tia pháp lực nào.
Mới đầu khi rời Kính Châu, Lạc Vũ đã đổi sang một bộ y phục kiếm khách đầu đội mũ trùm, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ hở miệng.
Đây là thói quen khi hắn hành tẩu giang hồ, hơn hết hai món pháp khí đều đã bị Lạc Vũ thu hồi trong túi trữ vật, bởi vì hắn biết tiền tài động nhân tâm, hắn chỉ làm một tên tán tu mà thôi.
Thế mà trên người lại có hai kiện cực phẩm pháp khí, điều này không phải là khoe của sao.
Do đấy mà hắn đã thay sang một bộ y phục bình thường, để giống với người giang hồ, sau đó Lạc Vũ lại gia nhập một đoàn vận tiêu đi ngang qua Lam Châu.
Trải qua mấy cuộc đổi phương tiện đi lại, kết vài người bạn, trợ giúp vài thôn làng, thành trấn khỏi lũ tặc khấu, ngàn dặm phong trần, đi qua gần hai Châu khác nhau thì cuối cùng Lạc Vũ cũng đi tới được địa bàn của Gia Nguyên Thành.
Vừa mới tới đây, Lạc Vũ phải kinh ngạc bởi sự phát đạt của giao thông đường thuỷ ở đây.
Kiếp trước hắn sống ở vùng đồng bằng tuy là nhìn thấy sông ngòi nhưng không nhiều tới vậy, còn nếu tính cả trên các phương tiện truyền thông thì nơi nhiều sông ngòi nhất là Đồng Bằng Sông Cửu Long.
Tuy nhiên chỉ là nhìn qua lăng kính, do đấy mà hắn không thể cảm nhận được, cho tới khi trọng sinh tới thế giới này, ngay bây giờ hắn đã cảm nhận được.
Vì thế mà Lạc Vũ đã không chần chờ gì, mà bao luôn một con thuyền chở hắn vào trong Gia Nguyên Thành.
Sau khi thưởng thức mỹ vị của vùng sông nước, con thuyền của Lạc Vũ cũng đã cập bến, nhưng hắn không thể ngờ bản thân bỏ ra số tiền lớn bao nguyên con thuyền, vậy mà lại chở hắn cập vào một cái bến đò cũ nát này.
Lạc Vũ chưa từng đọc qua truyện chữ, mà chỉ xem qua a ni me do đó không biết được đoạn bến đò này, chính là Hàn Lập thu phục Tôn Nhị Cẩu.
Vì thế mà lúc này, bản thân của Lạc Vũ vẻ mặt kinh ngạc nhìn qua bến đò cũ nát này, chỉ thấy toàn bộ bến đò đều là dùng loại gỗ tạp để dựng lên, địa phương này không những nhỏ bé thô lậu, mà nhìn đông nhìn tây trông nó như một cái giỏ rách nát, như một cái túi thủng, rõ vẻ hỗn loạn và bẩn thỉu.
Liếc mắt thoáng qua bên trong, hai tòa nhà dựng bằng trúc ở trên bến đò có khoảng chục gã nam tử khỏe mạnh đang đứng, tay trần, trên mình chỉ khoác một chiếc áo cộc, tất cả đều để lộ ra một vẻ khỏe mạnh hung hãn.
Còn bên kia đám người này cũng đang nhìn chằm chằm vào Lạc Vũ, khi thấy cách ăn mặc có phần kín như bưng của Lạc Vũ thì trong mắt có vài phần tia e sợ, nhưng tựa hồ nghĩ tới thế lực chống lưng thì bọn hắn lại hung ác lên.
Thấy được mấy kẻ này, Lạc Vũ biết đám thuyền phu này chắc chắn đã ăn dơ với nhau, một kẻ chở khách đi tới đây còn kẻ trên bờ sẽ kiếm cớ để làm cửu vạn bốc vác, nếu mà không thuê bọn chúng chắc chắn sẽ không có quả ngon để ăn.
Nhưng Lạc Vũ là ai chứ, đang tính ra tay giải quyết bọn này, thì hắn chợt nghĩ không nên gây phiền phức cho bản thân, hắn mở miệng lẩm bẩm pháp quyết, xử ra “Ngự Phong Quyết” cả thân hình biến mất tại chỗ.
Vù~
Đợi bọn đám người Tôn Nhị Cẩu và Hắc Hùng nhận ra thì thân ảnh của Lạc Vũ đã biến mất, lúc này trong nội tâm của bọn chúng bắt đầu sợ hãi lên, đây không phải là thủ đoạn của tiên gia sao.
Thế mà bọn hắn lại định ra oai phủ đầu với tiên gia, nghĩ tới đó bọn hắn lạnh hết sống lưng chỉ biết nhìn nhau.
“Ực đại ca, chúng ta hình như…”
Đột nhiên có một tên đang tính mở miệng, thì bị Tôn Nhị Cẩu cơ trí giận quát.
“Hình cái con moé mày, không có hình gì ở đây cả, im mồm, chúng ta chưa nhìn thấy cái gì hết, hiểu không?”
“Hiểu hiểu…”
Tôn Nhị Cẩu suy đoán, vị tiên gia này không thèm để ý bọn hắn nếu không thì bây giờ mạng của bọn hắn cũng đã khó giữ.
Thật ra ý nghĩ của bọn hắn có vài phần đúng, Lạc Vũ không muốn động thủ với bọn tôm tép này thôi, nhưng một thời gian sau khi Hàn Lập tới thì bọn này cũng khó thoát kiếp tử.
Sau khi Lạc Vũ dùng “Ngự Phong Quyết” rời đi hắn tiến thẳng tới khu thành nam, tìm tới một khách sạn vừa ý thế là hắn bước vào, sẵn tiện hắn cũng làm một bữa.
Đợi khi Lạc Vũ bước vào khách sạn thì bỗng một tiểu nhị, vẻ mặt tươi cười đi tới hỏi hắn.
“Xin hỏi quan khách muốn dùng bữa, hay là ở trọ!”
“Cho ta một bàn thức ăn, sau đó sắp xếp một phòng cho ta nghỉ lại qua đêm!”
Lạc Vũ vẻ mặt không có b·iểu t·ình nói, xong rồi lấy ra một lượng bạc ném cho tên tiểu nhị.
Tên tiểu nhị này nghe vậy mắt sáng lên, đang tính dẫn đường cho Lạc Vũ tới bàn ăn thì Lạc Vũ đã cho hắn một lượng bạc.
Do đó mà hắn nhanh chóng đón lấy, sau đấy lại còn cắn thử để xem hóa ra là bạc thật, trong mắt hắn càng sáng hơn nữa.
“Đại nhân, ngài đi theo ta!”
Xung quanh mọi người đang bàn tán xôn xao thì thấy được Lạc Vũ hào phóng như thế, trong mắt có ý vị thâm trường, chỉ có người giàu có quyền lực mới ra tay xa xỉ như thế, vì thế mà đám người này đều giả vờ không nhìn thấy gì tiếp tục việc của bọn hắn.
Rất nhanh, tên tiểu nhị dẫn Lạc Vũ tới một bàn trên tầng hai trong góc, bên cạnh có cái cửa sổ có thể nhìn xuống đường cái, và xung quanh mọi người đi lại.
“Đại nhân, mời ngài ngồi xuống!”
Tên tiểu nhị này, lấy vạt áo lau qua ghế sau đó mời Lạc Vũ ngồi xuống vẻ mặt hết sức là cung kính, có thể nói Lạc Vũ không khác gì tổ tông của hắn cả.
“Ừ!”
Lạc Vũ chỉ hừ nhẹ, sau đó nhìn ra cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Trong đầu hắn đang suy nghĩ về thông tin của Mặc Phủ.
Theo như hắn biết khi xem a ni me, thì chỉ quay tới hai người là Nghiêm Phu Nhân và Mặc Thải Hoàn, do đó mà Lạc Vũ chỉ nghĩ Mặc Phủ này không quá rộng lớn.
Nhưng ai ngờ khi Hàn Lập cho hắn xem bức di thư của Mặc Cư Nhân, thì hắn liền nổ a! Lão già Mặc Cư Nhân này thế mà có tới năm bà vợ.
Tất cả thứ tự là: bà đầu là Kim thị, tính cách ôn thuận, con duy nhất của Kim sư tiêu cục Tổng tiêu đầu Kim Xán, đã bị hại mà c·hết, để lại một con gái tên là Mặc Ngọc Châu.
Bà hai là Lý thị, thông tình đạt lý, con gái một nhà đại hộ, chưa sinh con cái.
Bà ba là Lưu thị, tính cách mạnh mẽ, nhưng hơi có dã tâm, thân muội của Khúc Lăng thành Trường Phong môn môn chủ, chưa sinh con cái, cần chú ý nhiều đến.
Bà tư là Nghiêm thị, biểu muội của Mặc Cư Nhân, tính cách trầm ổn, tâm kế hơn người, có phong phạm đại gia, sinh dưỡng một con gái Mặc Thải Hoàn, đại bộ phận quyền lợi của Kinh Giao hội đều trong tay của nàng.
Bà năm là Vương thị, trầm mặc ít nói, vốn là nha hoàn của đại phu nhân Kim thị, chưa sinh con cái, âm thầm có lực lượng bí mật.
Còn về con gái có hai nữ, con gái đầu là Mặc Ngọc Châu, con gái thứ là nghĩa nữ tên là Mặc Phượng Vũ, còn con gái út là Mặc Thải Hoàn.
Khi Lạc Vũ hiểu hết sự tình về Mặc Phủ, tâm tình của hắn phức tạp không thôi, ban đầu chỉ nghĩ Mặc Cư Nhân chỉ có một vợ một con, vậy mà hiện giờ lão ta có tận năm bà vợ và ba người con.
Nghĩ tới đây trong lòng hắn tà hỏa sinh ra, thầm nghĩ “Mặc lão ơi là Mặc Lão, sao lão có thể bỏ bốn bà vợ trong tuổi như lang như hổ này được cơ chứ! Không sợ thằng khác nhòm ngó à!”
“Thôi được, coi nhưng ngài cũng là nửa cái sư phụ của ta, vì thế mà vợ của ngài cũng như vợ của ta, con gái ngài cũng như vợ của ta Hắc Hắc!”
Bỗng nghĩ tới đây, nét mặt của Lạc Vũ trở lên biến thái vô cùng, dù sao thì kiếp trước vẫn là xử nam do đó mà nghĩ tới vợ của Mặc Cư Nhân trong lòng hắn hết sức là khó chịu.
.....
P/s: hôm nay là thứ hai đầu tuần, chúc các vị đạo hữu một tuần mới vui vẻ, nếu đã vui vẻ thì sao không tiếc hoa, kẹo mà tặng cho tác, tác ngồi chờ các vị ném kẹo, hoa vào mặt....