Chương 29: Luyện khí tầng 9 tầng, Tâm cảnh
Tiếp đấy mấy ngày sau, Dã Lang Bang tuyên bố giải tán, bởi vì Dã Lang Bang giải tán mà tất cả các địa bàn mà Dã Lang Bang chiếm đã toàn bộ thuộc về Thất Huyền Môn.
Sau đó, nhiễm nhiên Thất Huyền Môn trở thành thế lực mạnh nhất ở vùng Thải Hà Sơn mạch này.
Nhưng bởi Thất Huyền Môn trải qua cuộc chiến, cũng đã tổn thất nặng nề, nhưng do lực bất tòng tâm không thể phái nhân thủ để tiếp quản mấy vị trí đó.
Lần này Thất Huyền Môn và Dã Lang Bang phong vân đại chiến, không lâu sau đã truyền ra cả ngàn dặm, đã thành một câu chuyện mang sắc thái tiên ma truyền thuyết, không chỉ có người của hắc bạch lưỡng đạo bàn tán tới, ngay cả người bình thường cũng thích nói đến, trở thành một câu chuyện xưa, tồn tại một thời gian dài không mất.
Trong câu chuyện đó, cuộc đại chiến này ngay từ đầu là kiếm mang của tuyệt thế kiếm khách tranh cao thấp với phi kiếm của kiếm tiên.
Kết quả phi kiếm của kiếm tiên thần diệu khó lường, so với kiếm mang của kiếm khách cao hơn một bậc, tuyệt thế kiếm khách đại bại.
Mà lúc này, đột nhiên xuất hiện hai đạo thân ảnh thần bí, đầu tiên là tuyệt thế tiên nhân, thân mang bạch sắc trường bào ngự gió mà đi, ra tay cứu giúp tuyệt thế kiếm khách trong tình cảnh đó, ai cũng nào ngờ vị tiên nhân này lại có đồng bọn là một tên hỏa ma nhân cả hai thừa dịp hai bên nguyên khí đại thương, g·iết c·hết kiếm tiên đang có ý đồ trừ ma, sau đó cả hai như là ma tính đại phát, một ngọn lửa đốt c·hết gần ngàn người các bang phái, mà Bang chủ Dã Lang Bang đã bất hạnh bỏ mình trong đó.
Cuối cùng hỏa ma nhân thì bị sát kiếp quá nặng, phạm vào thiên uy, bị thần tiên trên trời dùng tiên lôi đ·ánh c·hết tại chỗ, xương cốt cũng không còn, cho nên cuối cùng cũng không thấy tung tích.
Còn về Bạch Y Tiên Nhân cũng m·ất t·ích ngay sau khi hoả ma nhân c·hết.
….
Trong một sơn động nào đó ở Thần Thủ Cốc, chỉ thấy bên trong linh khí bay lượn mập mờ, tụ lại thành các đốm sáng nhỏ lấp lánh.
Nhưng lúc này có một thân ảnh, xếp bằng chính giữa của sơn động, chỉ thấy người này bấm niệm pháp quyết.
Sau đó, lấy ra hai viên đan dược khác nhau, bỏ vào miệng rồi nhanh chóng vận chuyển công pháp.
Chỉ thấy toàn bộ linh khí, của phương viên mười dặm bị người này hút hết vào thể nội, trong thân thể hắn đan điền cấp tốc xoay tròn, bên ngoài là năm đồ án lục giác ngũ hành đang không ngừng thu nạp linh khí đất trời.
Còn đan điền nhanh chóng chuyển hoá linh khí, thành pháp lực đánh sâu vào cảnh giới.
Răng rắc~
Ầm~
Một tiếng vỡ tan vang lên, cả cơ thể của người này dường như biến hóa một chút, cảm giác càng thâm sâu khó đoán.
“Hô, Cuối cùng cũng đột phá Luyện Khí tầng 9!”
Người này không ai khác chính là Lạc Vũ, kể từ sau cuộc chiến với Dã Lang Bang, hắn cảm giác được bản thân sắp đột phá vì thế mà Lạc Vũ đã nhờ Hàn Lập tìm giúp hắn một sơn động yên tĩnh.
Trải qua vài ngày dồn hết toàn lực cuối cùng, thì Lạc Vũ cũng đã bước vào Luyện Khí tầng 9 sơ kỳ cũng được xem là Luyện Khí Hậu Kỳ, ở tầng thứ này đã giúp hắn có cảm giác an toàn hơn khi đi tới Lam Châu.
Cũng bởi những ngày này hắn bế quan đột phá, mà đã giúp hắn được lợi rất nhiều, từ việc có thể hoàn toàn luyện hóa hai pháp khí, tới dần dần hấp thu hết dược lực của quả thần bí.
Cảm giác bây giờ của Lạc Vũ có thể chiến đấu với hai người Cố Trường Thanh và Yên Gia Hồng mà không rơi vào thế hạ phong.
Đấy là cảm giác khi mới đột phá mà thôi, mắt thấy đã thuận lợi đột phá cũng chính là lúc để thu xếp mọi thứ rời khỏi Kính Châu này thôi.
Nghĩ tới đây, hắn liền đứng dậy vươn cái vai mệt mỏi do nhiều ngày chỉ ngồi một chỗ bế quan gây ra, liền đi tới cửa sơn động thi triển ra “Khống Vật Thuật” di chuyển tảng đá nấp cửa động.
Đây là một biện pháp để phòng, mà Lạc Vũ nghĩ ra để không bị làm phiền khi đang trong quan ải đặc biệt, tuy là đã phong bế đi cửa sơn động nhưng do trong này có nhiều lỗ vào bởi vậy khi phong bế cũng không làm cho Lạc Vũ cảm giác khó thở.
Còn về Hàn Lập khi rời khỏi Lạc Nhật Phong đỉnh núi, hắn liền đóng cửa cốc lại không tiếp khách.
Sau đó mấy ngày sau, Hàn Lập cũng không nhàn rỗi, một ngày sau kể từ khi cuộc phong vân đó, Lạc Vũ tìm tới hắn nhờ Hàn Lập tìm sơn động bế quan.
Sau khi tìm xong cho Lạc Vũ, Hàn Lập liền lấy ra đạo phù lục có vẽ hình thanh tiểu kiếm, bắt đầu tập luyện “Khống Vật Thuật”
Bởi hắn biết, thời gian của hắn và Lạc Vũ ở lại đây không còn nhiều, do đó mà mỗi ngày Hàn Lập đều dùng "Khống Vật Thuật" đem đạo phù lục nọ hóa thành một đạo ánh sáng không ngừng xoay chuyển bay múa trong cốc, cho đến khi pháp lực toàn thân hao hết mới thôi.
Sau đó lẳng lặng nhắm mắt điều tức, để cho pháp lực chậm rãi khôi phục, đợi pháp lực hồi lại như bình thường, Hàn Lập lại khu động phù lục, tiếp tục luyện tập.
Cứ như thế, tới ngày hôm nay Lạc Vũ xuất quan, đã gặp mặt Hàn Lập nói về một số chuyện.
Hàn Lập cũng đã chuẩn bị xong suôi, chỉ chờ giao phó một chút sự tình nữa là cả hai người sẽ rời khỏi nơi này để đạp vào tiên lộ.
“Đệ ra đem chiêu bài gỡ xuống đi, còn nốt ngày hôm nay thôi chúng ta sẽ rời khỏi nơi này!”
Thân hình phiêu nhiên của Lạc Vũ lúc này đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ, tay hắn cầm một ly trà do Hàn Lập pha.
“Ừ!”
Hàn Lập gật đầu, đang tính ra gỡ thì bị Lạc Vũ ngăn lại.
“Thôi đợi chút nữa đi, ta có chuyện muốn nói với đệ!”
Hàn Lập đang tính đứng dậy, thì bị Lạc Vũ nói vậy, liền có chút buồn bực ngồi xuống đợi Lạc Vũ nói tiếp.
“Ta có một đề nghị như thế này, không biết đệ có nghe không?”
“Lạc sư huynh cứ nói!”
" Ta biết đệ luôn muốn về thăm gia đình của mình, thế nên đệ hãy trở về thăm gia đình lần cuối đi, nhất là tiểu muội người mà đệ luôn tâm tâm niệm niệm suốt!”
" Dù sao khi rời khỏi đất Kính Châu này, không biết chúng ta sẽ bao giờ trở lại hoặc là có thể không trở lại nơi đây nữa! "
Lạc Vũ từ từ nhâm nhi chén trà, ngữ khí có chút gì đó nói.
Dù sao, thì con đường tu tiên này chính là một chiều, một khi đã đáp lên thì sẽ không có lối về.
Một khi đã đi lên thì người thân, bạn bè, cha mẹ, anh chị em, tất cả sẽ chỉ là mây khói. Bởi tu tiên không tuế nguyệt, càng dứt bỏ phàm trần càng sớm thì càng tốt cho việc tu hành về sau.
Nghe được những lời này, Hàn Lập có chút gì đó nao nao, từ vài năm trước người nhà trong trí nhớ hắn ngày càng mơ hồ, lại cộng thêm vào việc cha mẹ hắn có phần lạnh nhạt xa lánh, không chỉ thế còn có phần cung kính, điều này làm cho hắn ấn tượng về gia đình rất xa lạ.
Cho đến ngày hôm nay gương mặt của người thân hắn gần như đã quên hết rồi, khi bị Lạc Vũ nói như vậy trong lòng hắn mới có một chút gợn sóng.
Ánh mắt của hắn có phần phiêu hốt, đã 8 năm kể từ ngày hắn bước lên Thất Huyền Môn, gia đình lẫn tiểu muội những thứ này tuy vẫn còn trong tim hắn nhưng đã gần như là không quan trọng.
“Ta biết nói điều này ra, sẽ làm đệ nhói lòng nhưng ta vẫn phải nói cho đệ hiểu, tu tiên chính là đi ngược với trời đất, càng về sau tuổi tác lẫn tâm cảnh của chúng ta sẽ lên cao. Vì lẽ đó mà Tiên Phàm khác biệt!”
Lạc Vũ nói tới đây, trong lòng hắn cảm thấy bản thân có phải là quá lãnh khốc rồi không.
Kể từ c·hết đi, trọng sinh tới đây hắn chưa từng lần nào nghĩ về cha mẹ của kiếp trước người mà hắn yêu thương nhất.
Càng bước đi trên con đường tu tiên này, hắn lại càng bình tĩnh, thậm chí là thờ ơ với cái gọi là tình cảm gia đình.
Lạc Vũ cũng không biết đó là sao nữa, nhưng khi hắn đã chọn lên con đường này thì hắn sẽ đi hết.
Còn Hàn Lập khi nghe những lời này, hắn càng hiểu được thân phận của mình đã không còn như ngày xưa chỉ là một anh ngố trong cái thôn làng nhỏ bé kia.
Mà hắn giờ đây đã là một tu tiên giả.
“Ta hiểu được ý của su huynh rồi! Vậy ta sẽ sắp xếp đồ đạc rồi chào hỏi Lệ sư huynh một cái. Sau đó ta sẽ lên đường!”
Hàn Lập bình thản nói ra, trong lòng hắn đã nghĩ thông suốt.
“Ừ, còn ta sẽ tới Lam Châu Gia Nguyên Thành trước đợi đệ tới đó đệ chỉ cần đi tìm ta là được!”
“Còn về Lệ Phi Vũ, ta cũng đã có lời với Vương Tuyệt Sở rồi, còn đệ hãy khuyên hắn từ bỏ cái thuốc độc đó đi, nếu như hắn còn yêu Trương Tụ Nhi còn muốn sống thêm vài năm nữa!”
“Với lại gửi lời thăm hỏi của ta tới hắn, ta đi trước một bước đây!”
Lạc Vũ đặt chén trà xuống, đứng dậy đi ra khỏi căn phòng này, đây là nơi bắt đầu của hắn, vì thế mà hắn phải ghi nhớ nơi này lần cuối dù sao một số năm về sau nếu hắn có hồi ức lại.
Thì nơi đây sẽ là kỉ niệm đẹp với hắn, đang sắp bước ra tới cửa Hàn Lập mở miệng nói.
“Lạc sư huynh, không chào Lệ sư huynh một cái rồi đi sao?”
“Sau này đệ gọi ta là Đạo hữu được rồi, con người ta không muốn nhìn thấy cảnh sinh ly tử biệt, chia tay hay chia chân gì cả!”
Nói xong Lạc Vũ như một cơn gió, liền biến mất tại nơi đây.
...
P/s: Chương này tác muốn viết sự biến hóa tâm cảnh của Lạc Vũ, nhưng tác nghĩ mãi mà không nghĩ ra gì hay, vì đó các đạo hữu đọc cảm thấy chưa hay thì có thể góp ý cho tác, tác sẽ sửa lại hoặc thêm thắt một chút tình tiết nữa vào.
Còn có tác cầu hoa, kẹo ai có thì cứ ném thẳng vào mặt tác này tác xin nhận hết.