Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phàm Nhân Ta Muốn Tu Tiên

Chương 28: Dã Lang Bang diệt, giao phó




Chương 28: Dã Lang Bang diệt, giao phó

Lạc Vũ vung ra một kiếm, hỏa diễm chi lực từ Băng Diễm Ly Kiếm bắn ra thẳng hướng về phía Cổ Thiên Long.

Cổ Thiên Long vẻ mặt ngơ ngác, chưa kịp phản ứng thì lập tức bị nhiệt độ nóng rực quang ảnh xuất hiện tại Cổ Thiên Long ngay trước mặt liền thôn phệ hắn.

Chỉ sau vài tiếng hét thảm của Cổ Thiên Long, thì liền im bặt đi, hỏa diễm cũng dần dần tắt đi để lộ ra là đống tro bụi của Cổ Thiên Long rồi bị gió quấn đi.

Về phía Hàn Lập, hắn thi triển ra “Hỏa Đạn Thuật” bắn lên bầu trời số lớn đạo hỏa cầu, đêm đen như mực trên Lạc Nhật Phong bị những đạo hảo cầu của hắn làm cho sáng ban ngày, giống như là thiên hỏa rơi xuống tại dã Lang Bang vị trí.

“Ma quỷ! Phóng hỏa ma quỷ!”

“Cứu mạng a! Ta còn không muốn c·hết!”

“Mau đào mạng a! Hỏa Ma tới!”

Đối mặt Hàn Lập triệu hoán hỏa cầu, đám Dã Lang Bang cao tầng mọi người chiến ý liền toàn bộ đều đánh mất, cộng thêm vị Cổ Thiên Long bị thiêu cháy thành tro.

Những kẻ này liền hướng về chủ điện đường núi mà điên cuồng chạy trốn.

Tới đây, phó bản Thất Huyền Môn đã xong, mắt thấy đám người Dã Lang Bang chỉ còn vài tên tiểu tốt, hai người Lạc Vũ và Hàn Lập cũng thu tay lại.

“Hàn sư đệ, Hỏa Đạn Thuật của đệ cũng tiến bộ rồi đó!”

Trong tình cảnh này, Lạc Vũ đột nhiên khen Hàn Lập.

“Đâu có, ta thấy thanh kiếm của huynh mới là lợi hại, chỉ một kiếm liền hóa kiếp cho Cổ đại bang chủ!”

Hàn Lập đáp lại với Lạc Vũ, còn không thêm hai chữ đại bang chủ để chế nhạo.

Nhưng khi Hàn Lập ngẩng đầu, nhìn lại phía bên ngoài, chỉ thấy người của Thất huyền môn, mỗi người đều mặt không còn chút máu, dùng ánh mắt hàm chứa sự sợ hãi nhìn hai người Hàn Lập và Lạc Vũ.

Biết không điềm nhiên thu lấy "phi kiếm" lại còn đ·ánh c·hết Kim Quang thượng nhân, chỉ chốc lát đem Cổ Thiên Long cùng mười mấy tên cao thủ hóa thành tro bụi, mỗi một cử động đều cho thấy.

Lạc Vũ và Hàn Lập chẳng những là tiên gia cao nhân giống như Kim Quang vậy, nhưng hai người lại thủ đoạn lãnh khốc, cũng không phải là hạng người thiện lương nhân từ gì.



“Sư huynh! Chắc nơi đây chúng ta không ở được nữa rồi!”

Hàn Lập tâm tình có phần phiền muộn nói.

“Không cần để ý tới họ làm gì, ta về đây là đưa đệ cùng ta đi tới tu tiên giới!”

Lạc Vũ không quan tâm lắm tới thần sắc sợ hãi của đám người Vương Tuyệt Sở, hắn điềm nhiên nói.

“Huynh tìm được nơi ở của tiên gia rồi sao?”

Hàn Lập bất ngờ, không ngờ những năm qua Lạc Vũ rời đi vậy mà đã tìm được tu tiên giới.

“Ừ nhưng trước tiên phải giải quyết sự tình ở đây, rồi phải tới Mặc Phủ một chuyến!”



Hàn Lập gật đầu, trong lòng hắn phiền muộn cũng đã biến mất, mà thay vào đấy là tu tiên sự tình.

Cứ nhắc tới tu tiên trong lòng hắn lại có cảm giác gì đó là lạ, tựa hồ có thứ gì muốn thôi thúc hắn phải tu tiên, truy cầu trường sinh.

Đợi hai người đối thoại xong, thì đám tiểu lâu la của Dã Lang Bang và các bang phái khác đều đã rút khỏi nơi đây, chỉ thoáng chốc cả tòa Lạc Nhật Phong trở nên trống trải, ngoại trừ đệ tử của Thất huyền môn ra, cũng không thấy bất kỳ người nào khác.

Vương Tuyệt Sở lúc này vừa mừng vừa sợ.

Không nghĩ tới nguy cơ của bổn môn cứ như vậy mà giải trừ, lại còn tiêu diệt được Cổ Thiên Long, điều này làm cho hắn ngoại trừ sự mừng như điên ra, còn có vài phần thấp thỏm bất an.

Hắn biết, nếu đối phương có thể không tốn chút sức lực giúp Thất huyền môn vượt qua tai kiếp này, như vậy bằng vào thân thủ đó, đối phương cũng dễ dàng chèn ép Thất huyền môn, thậm chí có thể cho tình cảnh của Thất huyền môn, trở nên còn tệ hơn cả Dã Lang bang lúc này.

Suy nghĩ của Vương Tuyệt Sở, đúng điển hình là của một chính trị gia, chỉ sợ có người giỏi mạnh hơn mình.

Vương Môn chủ nghĩ tới đây, tâm trạng vốn mới được thả lỏng xuống lại lập tức bắt đầu lo lắng, ánh mắt cũng không khỏi nhìn vào giữa sân.



Chợt thân ảnh của Hàn Lập đã biến mất, chỉ còn mỗi Lạc Vũ đang đứng đó.

Khi nhìn vào gương mặt đấy, Vương Tuyệt Sở cảm khái không thôi, 8 năm trước Lạc Vũ chỉ là một tên nhóc bình thường được Mặc đại phu dẫn tới chỗ hắn để xin vào một phân đường nào đó ở ngoại môn.

Thời gian trôi thật nhanh, chỉ thoáng qua tên nhóc con năm nào giờ đã trở thành tiên sư cao cao tại thượng làm hắn phải ngước đầu lên nhìn.

Không đợi hắn thổn thức xong, Lạc Vũ đã xuất hiện ở trước mặt của Vương Tuyệt Sở.

“Vương môn chủ, có rảnh không, mượn đi ra chỗ này!”

Lạc Vũ hỏi ra câu hình như không thích hợp, vừa trải qua cuộc chiến sinh tử mà hắn còn hỏi có rảnh không.

Vương Tuyệt Sở, thì vừa kinh vừa sợ tốc độ của tên nhóc này cũng quá nhanh đi, nếu mà tên nhóc này muốn g·iết hắn không phải là quá dễ dàng đi.

Thế nên, thái độ của Vương Tuyệt Sở cực kì cung kính, khom người bái.

“Tại hạ rảnh, tiên sư có gì phân phó!”

Cả hai liền rời xa đám đệ tử lẫn cao tầng của Thất Huyền Môn, mắt thấy đã cách khá xa mấy người kia cũng không nghe thấy được gì.

Lạc Vũ liền lấy ra một tấm giấy dầu da trâu, đưa cho Vương Tuyệt Sở.

“Cái này chắc Vương môn chủ, sẽ rất thích đây!”

Vương Tuyệt Sở thấy Lạc Vũ lấy ra một tấm giấy da trâu, trong lòng hắn có chút nghi hoặc khi nghe được Lạc Vũ nói vậy, hắn hiếu kì không thôi.

Lạc Vũ cũng không muốn, câu lên lòng hiếu kì của đối phương, vì thế ném cho Vương Tuyệt sở.

Vương Tuyệt Sở thận trọng tiếp lấy, rồi từ từ mở lật nó ra xem, thì bốn chữ đầu tiên trên tấm giấy da trâu liền xuất hiện trong mắt hắn.

“Thất… Tuyệt … Thần … Chưởng!”

Khi nhìn thấy bốn chữ này, miệng hắn chỉ có thể lắp bắp đọc từng chữ một lên.

Sau đó, Vương Tuyệt Sở không tự chủ mà nhìn lên Lạc Vũ miệng lắp bắp nói.



“Tiên sư… cái này là thật sao?”

“Ừ, đây là tại hạ từ Lạc Nhật Phong trong lòng núi vô tình thấy một bộ hài cốt bên trong, tìm được bí tịch võ công! Nghĩ đến hẳn là quý phái chưởng môn công pháp “thất tuyệt thần chưởng” bất quá tại hạ…”

Lạc Vũ đang nói tới đây thì dừng lại, không phải hắn không muốn đưa cho Vương Tuyệt Sở, nhưng Lạc Vũ hiểu được vô công bất thụ lộc do đó bắt phụ Vương Tuyệt Sở phải mất thứ gì đó để đổi lại được bộ công pháp này.

“Tiên sư cứ việc nói, tại hạ nhất định làm bất cứ điều gì để có thể đổi lại được bộ công pháp của bổn môn này!”

Vương Tuyệt Sở cầm thật chặt lấy tấm da trâu này, hắn không thể để mất đi võ công trấn phái thêm một lần nữa, vì thế mà hắn sẽ làm mọi thứ để vừa lòng Lạc Vũ.

“Ha ha… Vương môn chủ không cần phải căng thẳng thế đâu, dù sao thì nơi đây cũng là nửa cái nhà của ta, vì thế mà sẽ không làm khó môn chủ đâu!”

“Điều kiện của ta dễ dàng thôi, đó chính là chỉ mong quý phái có thể trợ giúp Lệ Phi Vũ mỗi khi hắn gặp khó khăn, hoặc là nếu hắn có gặp nguy hiểm gì mong quý phái có thể bảo vệ an toàn cho hắn!”

Lạc Vũ nghiêm túc nói ra, trong suốt thời gian qua hắn đã xem Lệ Phi Vũ như là đệ đệ của mình vậy, vì muốn bảo vệ hắn nếu như sau này hắn tán công đi mà bị cừu nhân tìm tới.

Có thể nhờ vào Thất Huyền Môn, mà giúp hắn an toàn cả phần đời còn lại, dù sao thì Lạc Vũ cũng chỉ có thể làm tới đây mà thôi.

Vì Tiên Phàm khác biệt.

“Tiên sư, việc này dễ nói. Vương mỗ bảo đảm với tiên sư chỉ cần Thất Huyền Môn còn ngày nào thì Lệ đường chủ….”

Hai người Lạc Vũ và Vương Tuyệt Sở một phen xì xào bàn tán, rất nhanh liền đã đạt thành nhất trí.

Vương Tuyệt Sở trên mặt cũng là hồng quang đầy mặt, rất giống một cái người thắng, hơn nữa trong tay hắn lúc này cũng nâng một cái có chút thời hạn giấy da trâu, cẩn thận không rời mắt!

Mắt thấy mọi chuyện đã xong xuyên, Lạc Vũ cũng không muốn đứng ở đây làm gì nữa, thế nên hắn lẩm bẩm chú ngữ thi triển “Ngự Phong Quyết”.

Trong sự vui sướng của Vương Tuyệt Sở, thân ảnh của Lạc Vũ cũng biến mất, đợi tới khi hắn nhận ra thì đã không thấy Lạc Vũ đâu nữa rồi.

Tốc độ này, làm cho hắn có chút cảm khái, hâm mộ đối phương, đi vô tung về vô ảnh, đây không phải là điều mà các cao thủ võ lâm thường truy cầu sao.

....

P/s: Tiếp theo là kịch bản ở Mặc Phủ.