Chương 26: Tần Diệp Lĩnh Diệp gia, Cực Phẩm Pháp Khí
“Ngươi không nghe rõ câu hỏi của ta sao? Thôi được, để ta hỏi câu khác!”
Lạc Vũ đã bước tới sàn đấu, hắn cũng không định ra tay với gã này mà để cho Hàn Lập tự làm việc đó, đúng với nguyên cốt truyện.
“Ực… Đạo hữu cứ việc hỏi!”
Kim Quang biết, Lạc Vũ tuy dáng vẻ hiền hòa, nhưng đằng sau lớp mặt nạ đấy hắn chỉ sợ không dám nghĩ tới.
Dù sao, thì hắn cũng từng xuất thân trong gia tộc tu tiên, vì lẽ đó quy củ ở tu tiên giới hắn đã rõ.
Ngoài mặt thì đạo hữu, sau lưng thì c·ướp c·ủa g·iết người chả khác gì phàm nhân cả, hắn cũng là bị người ta diệt môn mà chạy tới nơi hẻo lánh này.
Ai ngờ hôm nay lại gặp hai người đồng đạo thế này cơ chứ, mà lại còn là đối địch với nhau nữa.
“Tại hạ là Tần Diệp Lĩnh đệ tử của Diệp gia, tới nơi này chỉ là đi ngang qua mà thôi, chỉ vì có chút quen biết với Bang chủ Dã Lang bang, bất quá chỉ vì đối phương khẩn cầu, nên đã ra tay giúp một chút. Tuyệt không có ý định gì khác, mong rằng huynh đài thứ lỗi.”
Nói mình là người của Diệp gia, Kim Quang không tự kìm hãm được ưỡn ngực ra, tựa hồ đã có chỗ chống lưng, khi nói chuyện sự lo lắng cũng giảm đi vài phần, xem ra hắn đối với danh khí của Tần Diệp Lĩnh Diệp gia rất có tự tin.
“Thôi c·hết, quên không hỏi Cố đạo hữu về gia tộc tu tiên ở Kính Châu này rồi!”
Trong lòng Lạc Vũ thầm hô.
Khi nghe được là Tần Diệp Lĩnh Diệp gia cái tên cũng là một đại gia tộc tu tiên, Lạc Vũ lại thêm một lý do không thể tha cho tên này được, dù sao thì bọn hắn cũng là tán tu nếu để đại gia tộc nhắm tới e là sẽ rất phiền phức.
Lạc Vũ lúc này cảm thấy được cốt truyện anime không đáng tin cậy, trong anime không giải thích rõ về gia tộc này, hoặc là do hắn mới chỉ xem phần một mà đã trọng sinh tới đây. Chung quy thì tên Kim Quang này vẫn phải c·hết, thế thì Thăng Tiên Lệnh mới rơi vào tay Hàn Lập được chứ.
Ở đối diện Hàn Lập cũng đã bước xuống, khi nghe tên này xuất thân từ gia tộc gì đó, trong mắt hắn sát tâm đã nổi lên.
Hôm nay tấm "phù bảo" này hắn nhất định phải có được, vì thế tên này nhất định phải c·hết.
“Lạc sư huynh, đã lâu không gặp. Huynh lại càng giống người tu tiên hơn rồi!”
Hàn Lập đã che dấu sát khí đi, ôm quyền nói với Lạc Vũ.
Nhìn Lạc Vũ mặc bộ trường bào bạch ngân đã làm người khác chú ý, lại cộng thêm khuôn mặt đẹp trai của Lạc Vũ nữa, làm cho Hàn Lập ngưỡng mộ không thôi.
Nhìn lại bản thân hắn, chả khác gì anh nông dân vậy, vì thế Hàn Lập quyết tâm đợi giải quyết việc này hắn nhất định sẽ chăm chuốt lại cách ăn mặc của bản thân.
Không nói tới chuyện này nữa, trên khán đài mấy người Vương Tuyệt Sở và Cổ Thiên Long cũng không nghe được cuộc đối thoại của ba người Lạc Vũ.
Do đó mà bọn hắn chỉ có thể ngồi trên khán đài mà thấp thỏm, lo âu nhìn xuống ba người Lạc Vũ, Hàn Lập và Kim Quang đang trò chuyện.
Kim Quang tuy đã lấy ra danh hào của Diệp gia, nhưng trong lòng hắn vẫn rất hoảng, nếu để hai người này biết hắn không phải là người của Diệp gia thì hắn c·hết chắc.
Hàn Lập khi chào hỏi Lạc Vũ xong, liền quay ra vẻ mặt kinh ngạc, hình như bộ dáng không dám tin tưởng.
“Tần Lĩnh Diệp gia, là Diệp gia thanh danh vang dội sao?"
Nếu đối phương dám đưa ra cái tên để ỷ lại, chắc là trong giới tu tiên uy danh cũng không nhỏ, Hàn Lập thầm nghĩ.
Lạc Vũ thì chỉ nhìn Hàn Lập biểu diễn, xem cách mà Hàn Lập trêu đùa gã Kim Quang này.
Hắn cũng thầm cảm thán, nhớ ngày nào Hàn Lập vẫn còn bộ dáng thật thà, thuần phác, mà bây giờ tính cách của Mặc Cự Nhân được Hàn Lập phát huy tới cực điểm.
Vì thế mới có Hàn Thiên Tôn sau này.
“Không sai, chính là Diệp gia đó. Huynh đài nếu biết cái tên của Diệp gia, nói vậy sẽ không cố ý làm khó dễ tại hạ chứ!"
Kim Quang Thượng Nhân thấy quân cờ mình đưa ra rất có hiệu quả, lập tức ngay cả thanh âm nói chuyện cũng lớn lên không ít.
"Diệp gia?……"
Hàn Lập làm ra bộ dáng như chần chừ, lấy tay gãi gãi đầu, ra vẻ khó tìm ra chủ ý, quay đầu nhìn Lạc Vũ.
“Lạc sư huynh, ngươi nghe Diệp gia bao giờ chưa?”
Bộ dáng của Hàn Lập nghi hoặc hỏi Lạc Vũ.
Lạc Vũ cũng rất phối hợp, chần chừ suy nghĩ một lúc lâu, làm cho Kim Quang trong lòng hồi hộp không thôi.
Đợi khi Kim Quang tưởng chừng, Lạc Vũ biết tới Diệp gia, thì Lạc Vũ nói ra câu làm cho hắn có chút suy tim.
“Diệp gia… hình như ta có nghe qua à! Không phải là cái Diệp gia ở Thanh Ngưu Trấn đó sao?”
“Phụt!”
Kim Quang có chút suýt hộc máu, cái quỷ gì tên kia hỏi người ở Tần Diệp Lĩnh Diệp gia chứ có phải là ở cái quỷ gì Thanh Ngưu Trấn.
“Ồ vậy là không phải rồi!”
Hàn Lập lắc đầu nói, tựa hồ có vẻ thoái ý.
Điều này làm cho Kim Quang mừng rỡ không thôi, lập tức sử dụng thủ đoạn vừa cầu khẩn vừa uy h·iếp, nếu đem chuyện này mà truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ bất lợi cho mình.
Hàn Lập nhìn thấy Kim Quang đã bị hắn lừa, liền vui vẻ không thôi hóa ra trong sách của Mặc đại phu chỉ dạy đều có hiệu quả a.
Sau đó hắn ra hiệu bằng ánh mắt cho Lạc Vũ, Lạc Vũ cũng nhìn ra rồi gật đầu.
“Nói nhảm cũng tới đây thôi!”
Ngữ khí của Lạc Vũ dần lạnh xuống, sau đấy hắn vỗ nhẹ vào túi trữ vật.
Bỗng từ trong túi bay ra một thanh trường kiếm, thân kiếm có hai màu xanh lam đan xen là đỏ rực.
Lạc Vũ vừa rứt lời, thì kiếm trong tay cũng vung ra, một đạo băng hỏa kiếm mang cấp tốc bắn về phía kim tráo của Kim Quang Thượng Nhân.
Trong lúc hắn tưởng hai người Lạc Vũ và Hàn Lập, đã có ý buông tha hắn nhưng ai ngờ được lại bị Lạc Vũ đánh lén.
“Không ổn!”
Hắn đang tính vận pháp lực vào kim tráo, nhằm mượn nhờ nó giữ chân hai người Lạc Vũ và Hàn Lập. Để hắn có thể nghĩ ra con đường chạy thoát, bây giờ tiền tài mà Cổ Thiên Long đưa cho hắn đã thành phù du, phải có mạng thì mới hưởng được.
Nói thì chậm, nhưng mọi chuyện xảy ra trong vài cái nháy mắt, từ lúc Hàn Lập ra hiệu tới lúc Lạc Vũ chém ra một kiếm.
Đông~
Một tiếng vang nặng lên truyền ra, chỉ thấy đạo kiếm mang đó của Lạc Vũ làm cho kim chung hư ảnh càng mờ đi mà thôi.
“Đúng là uy năng của phù lục trung cấp có khác, có thể đỡ được một kiếm của ta!”
Lạc Vũ thấy thế, thầm nghĩ trong bụng.
“Đạo hữu, dừng tay a! Có gì hảo hảo nói!”
Kim Quang sợ hãi lui về sau, hắn lắp bắp mở miệng nói, trong lời nói khẩn thiết không thôi.
“Hừ đã tới nơi đây rồi, còn muốn đi sao?”
Lạc Vũ cũng không có ý thoái lui, thế là hắn thi triển “Ngự Phong Quyết” di chuyển nhanh như gió tiếp cận tới Kim Quang.
Còn Kim Quang Thượng Nhân không ngừng lui về sau, Hàn Lập thấy tên này định chạy trốn, hắn cũng không đứng nhìn nữa.
Chỉ thấy, Hàn Lập vung tay lên, trong lòng bàn tay hắn hai đạo hỏa cầu cấp tốc hình thành, sau đó hắn liền vung ra hai đạo hỏa cầu.
Thẳng tiến tới Kim Quang, còn về Kim Quang cũng chỉ biết chịu trận ăn trọn hai đạo hỏa đạn thuật.
“Rầm rầm rầm!”
Trên kim cháo cũng bắt đầu dần mờ nhạt đi, Lạc Vũ cũng không muốn kéo dài thêm nữa, vì lẽ đó hắn liền vận dụng uy năng của pháp bảo trong tay.
Trên thân kiếm bắt đầu phát ra băng hỏa lực lượng, làm cho chỗ của hắn đứng bị ảnh hưởng mắt đầu bị chia ra một tên là đóng băng một bên bị lửa thiêu đốt.
"Cực Phẩm Pháp Khí"
Kim Quang lúc này cũng đã nhìn rõ thanh kiếm trên tay của Lạc Vũ, khi biết đó là Cực Phẩm Pháp Khí trong lòng hắn hoảng sợ không thôi, sao tên này lại có Cực Phẩm Pháp Khí.
“Đạo hữu mau mau dừng tay! Chỉ cần đạo hữu hôm nay tha ta một mạng, ta Tần Lĩnh Diệp gia tuyệt sẽ không làm cho đạo hữu thất vọng!”
Kim Quang Thượng Nhân mắt thấy pháp khí trên tay của Lạc Vũ, hắn liền cầu xin tha mạng. Đây cũng không phải trò đùa a, loại Cực Phẩm Pháp Khí này chỉ có trên tay của Trúc Cơ tu sĩ, hoặc là đệ tử thiên tài của gia tộc mới sở hữu nó.
Do vậy, hắn biết chỉ có cầu xin thì cái mạng của hắn mới có thể giữ lại được.
Ở bên kia Hàn Lập đang dùng Kim Quang làm bia tập bắn, khiến cho kim chung đã ảm đạm đi nhiều chỉ cần một hai tiểu hỏa cầu nữa thôi là bị phá vỡ.
Nhưng khi nghe Kim Quang hoảng sợ không thôi hướng về Lạc Vũ cầu xin tha mạng, thế nên Hàn Lập liền quay đầu nhìn thanh trường kiếm có hai màu đang trên tay của Lạc Vũ, trong lòng hắn có suy nghĩ gì đó, mà cũng dừng tay lại.
Lạc Vũ, cũng không ngờ tên này thế mà nhận ra được thanh kiếm trên tay của hắn, nghe chưởng quỹ giới thiệu thì thanh kiếm này của hắn là Cực Phẩm Pháp Khí nhưng giá chỉ 1.000 viên hạ phẩm linh thạch.
Nhưng không vì Kim Quang nhận ra thanh Cực Phẩm Pháp Khí trên tay Lạc Vũ mà sẽ tha hắn, như thế Lạc Vũ lại càng có lý do g·iết tên Kim Quang này. Bởi Lạc Vũ hiểu, tiền tài động nhân tâm, nếu để tu sĩ cao cấp biết trong tay hắn có một thanh cực phẩm pháp khí thì chỉ sợ hắn sẽ gặp phiền phức.
Do đó mà tên Kim Quang Thượng Nhân càng phải c·hết, thế nên hắn liền nhìn Hàn Lập.
Mà khi Hàn Lập nhìn hắn, Lạc Vũ liền đưa ánh mắt ra hiệu, khi Hàn Lập hiểu được liền gật đầu.
Đám người Vương Tuyệt Sở, thì đang chăm chú nhìn bọn hắn, tuy là không nghe được bọn hắn nói gì nhưng khi nhìn được hành động của cả hai, thì bọn hắn biết tên tu tiên giả tự xưng là Kim Quang Thượng Nhân này hôm nay c·hết chắc.