Chương 25: Hàn Lập trang bức, Phi Kiếm Phù
Lạc Nhật Phong đỉnh núi.
Lạc Vũ cũng đã lên đến đỉnh núi, thì đã nhìn thấy Hàn Lập và Lệ Phi Vũ đang dõi theo cuộc sinh tử đấu của Kim Quang và đám đệ tử Thất Huyền Môn.
Khi nhìn thấy được, Kim Quang đại sát tứ phương, Lạc Vũ mở miệng đạo:
“Cũng chỉ là Luyện Khí tầng ba, mà lại có thể cân cả đám người cao thủ võ lâm thế kia, quả thực tu tiên vẫn là chuẩn nhất. Nhưng mà cái vẻ mặt vênh váo đó làm người ta thấy ghét! Xem ra hôm nay là tử kỳ của ngươi rồi đó!”
Lạc Vũ cảm thấy, quyết định tu tiên của hắn thật đúng đắn, cứ nhìn Kim Quang thì biết hắn không coi phàm nhân ra gì cả.
Sau lại nhìn vào biểu cảm ngạo nghễ của Kim Quang, hắn liền khó chịu không thôi.
Lại nhìn về hướng phía Vương môn chủ đám người, thì sắc mặt của ai lấy đều âm trầm đến cực điểm.
Hắn không thể ngờ, Cổ Thiên Long lại mời được tu tiên giả tới trợ giúp, nguyên bản Vương Tuyệt Sở muốn dựa vào ba vị sư thúc để đánh cho Cổ Thiên Long không kịp trở tay.
Nhưng nào ngờ, hắn mới là người không kịp trở tay.
Còn về Hàn Lập đang chăm chú suy nghĩ, định ra chiêu gì đối với tên tu tiên giả kia, thì hắn thấy được Lạc Vũ.
Đang đứng lẫn vào đám người của Đoạn Thủy Môn, thấy vậy hắn liền kinh ngạc không ngờ Lạc sư huynh lại về vào lúc này.
“Lạc sư huynh!”
Đang định mở miệng gọi, thì Lạc Vũ cũng đã nhìn thấy Hàn Lập, lắc đầu ra hiệu đừng làm quá chú ý, sau đó hắn lại ra hiệu cho Hàn Lập.
Hàn Lập thấy vậy, liền gật đầu sau đó nhìn tên Kim Quang Thượng Nhân.
Trong lúc cả hai ra ám hiệu, thì tên Kim Quang đã tế ra phù lục miệng thì lẩm bẩm chú ngữ.
“Khởi”
Một tiếng nói to từ trong miệng Kim Quang phát ra, tiếp theo chỉ thấy đám người Vương Tuyệt Sở ở đối diện sắc mặt đột nhiên đại biến, bọn họ cơ hồ đồng thời hô to một tiếng.
“Cẩn thận"
Nam tử râu quai nón đang chiến đấu với Kim Quang, thì nghe được những lời này trong lòng hắn liền cả kinh, hắn vội vàng đem thân thể né sang bên trái, đồng thời nghiêng người nhìn lại.
Tiếp đấy, một đạo ánh sáng mờ mờ, nhanh như thiểm điện, từ chỗ hắn đứng phóng qua.
Sau đó chỉ trong vài phút giao chiến, vị nam tử râu quai nón liền rơi vào hạ phong, không chỉ thế mà hai vị sư đệ của hắn cũng không thể kịp tránh khỏi mà trọng thương.
Đang ra khỏi sân thi đấu, làm hắn tức giận không thôi, hiện tại sống c·hết chưa rõ, hơn hết hiện giờ hắn đã mất đi một cánh tay, máu tươi chảy ròng ròng.
Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, đối với một kiếm si như hắn mất đi một cánh tay coi như đã mất đi nửa sức chiến đấu.
“Hừ kiến hôi chỉ là kiến hôi, xem ngươi có thể chống lại Phi Kiếm của bổn tọa hay không?”
Kim Quang Thượng Nhân khinh thường mở miệng chế nhạo nói.
Hắn lại bắt đầu đọc lên từ “Khởi” điều khiển thanh Phi Kiếm bắn vào nam tử.
Mắt thấy tên nam tử này, đã không còn sức tránh né kết cục đã định thì, sắc mặt của Kim Quang lại ngạo mạn hơn nữa.
Hắn ngẩng đầu thật cao, chỉ chờ thanh phi kiếm của hắn đoạt mạng của tên nam tử râu quai nón này nữa thôi.
Nhưng chỉ sợ ý định này của hắn không thành a, Hàn Lập lúc này đã có hứng thú với thanh phi kiếm của Kim Quang.
Hàn Lập trong đầu có ý nghĩ, muốn g·iết người đoạt bảo, xem ra sự hứng thú của hắn đối với người tu tiên, đúng là càng lúc càng lớn.
Hơn hết, đã có Lạc sư huynh lược trận, hắn thì có việc gì phải lo lắng nữa chứ.
“Cố sư thúc, tránh mau a!”
Vương Tuyệt Sở, tuyệt vọng hô lớn, hắn trong lòng có điểm hối hận khi đưa ra cái chủ ý c·hết tiệt này.
Chợt từ trong đám đệ tử của Thất Huyền Môn, truyền ra một câu nói:
“Cái đồ đang bay tới bay lui của ngươi, ta rất thích. Tặng cho ta nhé, được không?"
Lời còn chưa dứt, Kim Quang đã cảm thấy một cổ linh lực cường đại áp lên trên luồng sáng lờ mờ, mạnh mẽ cắt đứt sự liên hệ của hắn cùng với thanh tiểu kiếm, c·ướp đi đi quyền khống chế.
Mà trong lúc khẩn cấp như này, thanh tiểu kiếm đang bay tới nam tử râu quai nón đột nhiên chuyển biến.
Tiếp đó, bay tới phía của Hàn Lập, lúc này toàn trường đều dõi mắt theo thanh tiểu phi kiếm.
Cũng đã nhìn thấy được người phát ra thanh âm đó, thế mà lại là một thiếu niên hết sức bình thường tầm 17 -18 tuổi, đang đứng tại chỗ mở miệng cười hi hi với Kim Quang.
Nụ cười này của Hàn Lập, hàm răng thì trắng bóc trái ngược với làn da đen của hắn, làm người ta cảm thấy vô hại.
“Người tu tiên!”
Kim Quang trong lòng phát lạnh, sắc mặt đột nhiên tái nhợt vô cùng.
Còn tâm tình của đám người lúc này, tựa như là đi dây cáp treo lúc thì lên lúc thì xuống.
Ban đầu bọn họ còn tưởng, Kim Quang muốn diệt sát chúng đệ tử của Thất Huyền Môn cơ, nhưng nào ngờ thanh phi kiếm đó lại bị một gã đệ tử bình thường c·ướp lấy.
Đám người Vương môn chủ thì mừng rỡ không thôi, cảm thấy bản thân đáp ứng để cho Hàn đại phu tham gia tử đấu là cực kỳ sáng suốt, hết sức may mắn.
Hắn biết, hôm nay mọi người có sống sót được hay không, Thất huyền môn sau này có tồn tại hay không, tất cả đều trông cậy vào Hàn đại phu đột nhiên trở nên cao thâm khó lường như vậy.
Ngay cả Lệ Phi Vũ đối với Hàn Lập cũng rất là thân thiết, giờ phút này cũng há hốc miệng, hồi lâu cũng không khép lại được.
Hắn mặc dù biết người bạn tốt này không giống với mọi người, nhưng có thể thu đi phi kiếm của tu tiên như vậy, thật là cho hắn cảm thấy u u mê mê như là nằm mơ giữa ban ngày.
Đối ngược với sự mừng rỡ của Thất Huyền Môn, thì đám người Cổ Thiên Long càng là trợn mắt cứng lưỡi, vẻ mặt vạn phần đặc sắc khó mà diễn tả nổi.
Còn Hàn Lập lúc này thì thong dong, thoải mái, không để ý mọi người xung quanh nhìn hay với đủ loại biểu cảm. ban đầu hắn chỉ là muốn thử thi triển “Khống Vật Thuật” bắt lấy tiểu phi kiếm.
Ai dè lại bắt được thật, chỉ trách pháp lực của Kim Quang quá yếu gà.
Đối diện là Kim Quang, lúc này vẻ mặt cao ngạo, tự đắc đã biến mất thay vào đó là sắc mặt hơi trắng bệch, cười mỉm.
Hàn Lập vận pháp lực bao lấy hai tay, đem luồng sáng lờ mờ nhẹ nhàng kẹp ở giữa hai tay, các tia sáng ở trên luồng sáng lờ mờ lập tức tiêu tán hết, lộ ra rõ ràng.
Thì ra lại là một đạo phù lục, đạo phù lục khá kỳ lạ có vẽ một thanh tiểu kiếm màu xám ở trên.
Trên đó vẽ là thanh tiểu kiếm màu xám ở trên tấm phù, được khắc họa trông rất sống động, giống như thật vậy, cho dù không có pháp lực thúc dục, trên tiểu kiếm vẫn tự tản ra lưu quang nhàn nhạt, hình như thật sự giống như là một thanh tuyệt thế lợi kiếm, hàn khí bức người.
“Ồ chỉ là một tên Luyện Khí tầng ba tiểu tu sĩ, vậy mà có phù lục lợi hại như vậy?”
Đứng ở xa Lạc Vũ, với thị giác kinh người đã nhìn rõ được đạo phù lục trên tay của Hàn Lập, vì lẽ đó hắn mới kinh ngạc nói lên.
Phải biết trong tay hắn, phù lục cũng chỉ là cấp thấp mà thôi, vậy mà tiêu tốn của hắn mấy chục viên linh thạch hạ phẩm.
Nhưng lúc này, trên tay của Hàn Lập phù lục này có phần cao cấp hơn nhiều phù lục của hắn, do đó mà Lạc Vũ cũng không đứng nhìn nữa.
Kim Quang bây giờ đã hối hận không thôi, nếu biết ở nơi đây cũng có tu tiên giả khác, cho hắn thêm mười cái mạng cũng không dám đến a.
Nhưng lúc này, lời nói có phần khinh thường của Lạc Vũ vang lên làm cho Kim Quang không tự chủ mà nhìn về phía phát ra thanh âm.
Còn đám người xung quanh cũng nhìn ra phía đấy, chỉ có điều người này đứng đối lập với Hàn Lập.
Làm cho bọn hắn phải quay đầu sang mới nhìn được người đã phát ra thanh âm đó.
Lạc Vũ, cũng không kém cạnh gì Hàn Lập, hắn ngạo nghễ bước từng bước xuống dưới sàn đấu.
Đám người Vương Tuyệt Sở và đệ tử lẫn trưởng lão của Thất Huyền Môn, và Cổ Thiên Long lẫn đám thuộc hạ không tự chủ được mà hít vào một ngụm khí.
Chỉ thấy, người này mặc trên người một bộ bạch ngân trường bào, trên trường bào có những họa tiết, trận đồ khác nhau tuy vậy không làm cho người nhìn cảm giác dối mắt hay khó chịu.
Ngược lại càng làm cho người nam tử này thêm phần xuất trần, cộng thêm vào ngũ quan đoan chính, không quá soái khí cũng không quá bình thường, cảm giác đan xen giữa cái đẹp và bình thường.
Nhưng chỉ tiếc ở đây toàn là đàn ông, do đó bọn hắn chỉ cảm thấy Lạc Vũ chân chính là một tiên nhân.
Ngược lại như vậy cũng đã làm cho Lạc Vũ thoải mái, sảng khoái không thôi, hơn nữa còn để hắn tú trang bức một cái, đúng quả không phí tiền khi mua "Thanh Linh Trường Bào" .
Ban nãy, chưa khoác lên mình "Thanh Linh Trường Bào" do đó mà không ai để ý cả, nhưng khi hắn mặc lên rồi thì thành tâm điểm của mọi sự chú ý.
Ngược lại thì hai người Hàn Lập và Kim Quang lại giống như là người trong giang hồ hơn là tu tiên giả.
Kim Quang cũng đã nhìn thấy được Lạc Vũ, lúc này tâm lý hắn đã sợ vỡ mật, người trước mặt pháp lực tràn ngập thoát cả ra bên ngoài.
Làm hắn run rẩy không thôi, nhanh chóng ôm quyền nói:
“Đạo… đạo hữu, có gì muốn hỏi tại … tại hạ sao?”
Đám người Vương Tuyệt Sở kinh ngạc không thôi, bọn họ thấy được gì a.
Ban nãy còn ngang ngược, hống hách, cao ngạo, không coi bọn hắn ra gì, thế vậy mà lúc này khi nhìn thấy được vị nam tử thần bí này mà tên Kim Quang Thượng Nhân này đã thay đổi 180 độ.
Làm bọn hắn không bị quay vòng vòng như con quay, về phía của Cổ Thiên Long thì trong lòng đã hết hy vọng.
Tiên sư của bọn hắn mời đến, thế mà lại không bằng được vị nam tử trẻ tuổi này, trong lòng hắn đắng chát không thôi.
....
P/s: Chúc các đạo hữu một tuần mới vui vẻ, ai đã ghé qua thì có thể cho tác xin một hoa, kẹo, và bình luận góp ý... Tác xin cảm ơn.
Tuần trước cảm tạ "Pháp Sư Vô Danh" đã giúp tác lên bảng thưởng tuần top 3, tác xin cảm ơn đạo hữu rất nhiều.