Chương 24: Thần bí quả, tai họa ngầm
Tiếp đó Lạc Vũ mượn nhờ ánh sáng của tiểu hỏa cầu, liền phát hiện ra một động thiên khác, điều này làm cho hắn có phần kinh ngạc.
“Không nghĩ tới, ở dưới đáy của Lạc Nhật Phong lại có một động thiên khác a!”
Không chỉ vậy, Lạc Vũ còn cảm nhận nơi đây tràn ngập linh khí, có thể nói là hơn hẳn bên ngoài kia.
Xem như là động thiên phúc địa cũng không kém cạnh gì cả!
Quan sát bên trong nơi đây tràn ngập là linh thực quý hiếm, có vài cái Lạc Vũ biết cũng có vài cây hắn không nhận ra, nếu như gom hết đống này về cho Hàn Lập, thì sau này Lạc Vũ muốn bao nhiêu cũng có.
Hơn nữa tại động thiên phía đông, còn có tản ra bạch quang đồ vật, làm hấp dẫn sự chủ ý của Lạc Vũ.
Thế là Lạc Vũ tòm mò đi tới hướng phát ra bạch quang, cũng không bao lâu hắn đã đi tới nơi phát ra bạch quang, đồng thời hắn đã biết vật gì đang phát ra bạch quang.
Đó là một quả trái cây màu trắng như tuyết, bộ dáng giống với quả lê mà kiếp trước hắn hay ăn, hơn nữa mặt ngoài của trái cây còn khắc họa những đường vân kì lạ mà lại thần bí, nếu xem kĩ có thể liên tưởng đây là lân phiến của động vật.
Lạc Vũ xem xét, ngắm nghía suốt nửa ngày cũng nhìn không ra đây là cái gì trái cây.
Nhưng trải qua sự phân tích, quan sát của hắn, và kinh nghiệm đọc tiểu thuyết thì Lạc Vũ biết đây không phải là loại quả bình thường.
Ngươi nhìn thấy cả một thân cây to lớn vậy, mà cũng chỉ có một quả trên đó, thì chỉ có hai giả thuyết đó là.
Thứ nhất loại quả này bị động vật gì đó đã ăn hết, chỉ để lại một quả mà thôi, nhưng giả thuyết này vừa xuất hiện, Lạc Vũ liền bác bỏ vì nơi này làm gì có con nào vào được mà đòi hái trái cây ăn.
Vì thế, giả thuyết thứ hai đã hình thành, đó là do trái cây này là loại quả thần bí gì đó, mà chỉ có đúng một quả được tạo ra.
Ngay bây giờ, Lạc Vũ rất hâm mộ những tên xuyên việt giả tàu, vì chúng có hệ thống có thể biết được loại quả này là gì.
Chả cần như hắn phải ngồi đây, đoán già đoán non.
“Thôi nghĩ làm gì, hái xuống ăn là biết ngay đó à!”
Lạc Vũ cũng không nghĩ ra được gì, hắn định tiến tới mà hái quả trái cây thần bí xuống.
Dù sao, thì hắn có Hàn Lập mà nếu như loại quả này có tác dụng gì thì hắn sẽ gọi Hàn Lập tới.
Thúc thúc vài cái là nó lại trữu quả ngay, lo gì mà không có quả ăn chứ!
Lúc này, tính cách lỗ mãng của Lạc Vũ lại biểu hiện ra, xem ra hắn phải ăn thêm nhiều quả đắng nữa mới học cách trầm ổn lại.
Nói là làm, Lạc Vũ tiến tới cây thần bí sau đấy là đưa tay ra hái quả thần bí xuống, rồi hung hăng cắn một cái, tiếp đó nhanh chóng liền đem thần bí quả nuốt vào trong bụng.
Không lâu sau Lạc Vũ trên bụng, liền truyền đến cực kỳ thoải mái dòng nước ấm, hơn nữa những thứ này dòng nước ấm hướng về hắn kinh mạch toàn thân di động.
Cũng không lâu lắm, cơ thể của Lạc Vũ đã xảy ra một chút cự đại biến hóa, giống như là tẩy kinh phạt tủy, làn da trở nên vô củng bền bỉ, hơn nữa cả người cũng biến thành càng thêm soái khí!
Lạc Vũ không biết là, do hắn đã ở gần nhân vật chính mà cũng dính vài điểm hào quang, hoặc là hôm nay hắn gặp vận khí tốt mà ăn được loại trái cây mà cả Yêu thú đều thèm khát không thôi.
Đây chính là trong truyền thuyết đại danh đỉnh đỉnh, Long Lân Quả, là kỳ chân dị thực cực kỳ hiếm hoi thiên địa linh quả, thâm thụ Yêu Tộc yêu thích, dùng lâu dài có thể khiến người lực lớn vô cùng, thoát thai hoán cốt.
Không chỉ vậy, nếu mà nhân loại ăn vào có thể đề thăng nhục thể, đối với tu sĩ luyện thể mà nói đây là vật cầu còn không được.
Do đó, mới bảo Lạc Vũ đúng là vận khí tốt mới gặp được loại quả này.
Nhưng mà hắn không biết được là, bây giờ có bao nhiêu vui vẻ, thì tới lúc dược lực phát tác thì có bây nhiêu đắng!
Cơ thể của hắn, do chưa từng luyện bất kỳ bộ công pháp luyện thể nào, mà hắn dám nuốt xuống bụng Long Lân Quả.
Cái dở nhất ở đây, là muốn phát huy hết tiềm năng của Long Lân Quả, thì người ăn phải luyện hóa chúng, nếu không bị dược lực lo bạo.
Tóm lại thì Lạc Vũ, phải trả giá cho sự lỗ mãng của bản thân hắn.
Long Lân Quả này, dù sao cũng không dùng cho nhân loại hưởng dụng, mà là chuyên môn cho thượng cổ yêu tộc thiên tài chỗ hưởng dụng.
Tại một số năm về trước, thượng cổ yêu tộc Phượng Hoàng nhất tộc, Giao Long nhất tộc cùng với Huyền Quy nhất tộc, bên trong tộc địa bọn hắn liền có không ít Long Lân Quả Thụ.
Những thứ này Long Lân Quả cây kết trái Long Lân Quả, chuyên môn vì trong tộc Yêu Tộc thiên tài cung cấp.
Mà những thứ này thượng cổ yêu tộc thiên tài, bởi vì tự thân thể chất nguyên nhân, có thể mỗi ngày phục dụng mấy viên Long Lân Quả, mà đây là khác Yêu Tộc không thể bằng !
Bất quá có trong một khoảng thời gian, những thứ này thượng cổ yêu tộc bỗng nhiên mai danh ẩn tích, hơn nữa liền tộc địa bên trong Long Lân Quả cây, đều bị di thực ra ngoài.
Từ đấy về sau, Long Lân Quả Thụ liền trở thành Phàm giới hi hữu chi vật!
….
“Sao cơ thể mình nóng quá vậy!”
Lạc Vũ vẫn chưa có một bộ luyện thể chi pháp, vì thế mà dược lực của Long Lân Quả vẫn cứ thế mà ngầm phát huy.
Nhưng điều này Lạc Vũ đương nhiên không biết, hắn chỉ nghĩ là tuổi dậy thì quẩy phá mà thôi, dù sao hiện tại hắn đã 18 tuổi cái tuổi mà hứng thú với đàn bà nhất.
Do tác dụng của Long Lân Quả dược lực mà tính khí của Lạc Vũ hiện tại rất là cáu bẩn, hắn hùng hùng hổ hổ đi ra động thiên phía đông, tiếp đó hướng chỗ cao nhất của động thiên mà đi đến, mong đợi có thể tìm được rời đi nội địa con đường.
Sau khi đi ra tới ngoài, hắn liền thấy được một đường dẫn lên tới đỉnh Lạc Nhật Phong, thấy đã tìm được đường ra tâm tình của Lạc Vũ.
Cũng hạ hỏa hơn, Lạc Vũ liền vận dụng “Ngự Phong Quyết” đạp gió mà lên.
Đang đạp gió mà lên, Lạc Vũ bỗng phát hiện ra có hai cỗ hài cốt đang ôm chặt lấy nhau.
Thấy làm lạ, tại sao nơi này lại có hài cốt, Lạc Vũ liền tiến lại gần xem, liền thấy một cái hài cốt lưng bên trên, còn cắm một cái rỉ sét chùy thủ.
Có thể thấy được, cái này hai cỗ hài cốt khi còn sống nhất định là có một đoạn này không giống bình thường cố sự.
Lạc Vũ không kìm được sự tò mò lật ra hai cỗ ôm nhau hài cốt, hắn liền phát hiện trong đó một bộ hài cốt trong ngực, còn cất một tấm thật dày địa ngưu giấy dầu.
“Chả lẽ, là tranh đoạt võ công mà rơi xuống đây?”
Thấy được tấm giấy da trâu trong ngực của một hài cốt, Lạc Vũ có suy đoán.
Đã tới tận đây rồi, vì sao lại không xem bên trong giấy da trâu viết cái gì chứ.
Do đó, Lạc Vũ liền cầm lấy giấy da trâu xem, trên mặt hắn có phần cổ quái, khi biết được nội dung của giấy da trâu.
Da trâu này, giấy ghi lại nội dung võ học “thất tuyệt thần chưởng” đã tuyệt tích từ lâu.
“Chả lẽ lại là đời thứ 9 môn chủ và tên đệ tử phản nghịch đó sao?”
Lạc Vũ đã ở Thất Huyền Môn gần 8 năm trời, do đó mà sự tích của mấy vị môn chủ hay là môn võ thất truyền “Thất Tuyệt Thần Chưởng” đều quá quen thuộc với hắn.
Bất quá nghĩ tới Thất Huyền Môn, nơi đây cũng được coi là nửa cái nhà của hắn, nếu nói không có tình cảm gì thì lại lạnh lùng quá.
Vì thế mà hắn sẽ trợ giúp Vương môn chủ một cái, nghĩ xong, Lạc Vũ cũng tiện tay nhét cái giấy da trâu này vào trong túi trữ vật, rồi đi tiếp.
Một lát sau, Lạc Vũ đã đi tới phụ cận sơn đạo.
Tới được đây, Lạc Vũ đã thấy được Kim Quang Thượng Nhân vẻ mặt ngạo nghễ đứng giữa sàn đấu, ở dưới là Cổ Thiên Long và đám thuộc hạ lâu la, đang không ngừng cổ vũ cho Kim Quang Thượng Nhân.
Trên người của Kim Quang Thượng Nhân, lúc này xuất hiện một vòng kim quang bao lấy người hắn.
Dần hình thành lên một cái chung nhỏ, còn hắn thì đang khinh thường kẻ trước mặt.
Rồi hắn liền vung tay lên, pháp lực liền đánh bay tên đệ tử tinh anh của Thất Huyền Môn, đập mặt vào tường rồi ngất xỉu, không biết là còn sống hay đ·ã c·hết.
Thấy kẻ này đã không có sức phản kháng, vẻ mặt của Kim Quang Thượng Nhân lại càng cao ngạo, không xem đám kiến hôi này ra gì.
Về phần Vương Tuyệt Sở và chúng đệ tử lẫn trưởng lão, thì kinh ngạc không thôi, vậy mà lời đồn có liên quan đến người tu tiên, trong chốn giang hồ người có thể biết được rất là ít, đặc biệt là nơi vắng vẻ hẻo lánh này, người biết được càng là không bao nhiêu.
Bởi vậy đối với loại phù chú này, đại bộ phận người ở đây đều cảm thấy cực kỳ thần bí, có loại cảm giác cao thâm khó lường.
Cổ Thiên Long thì trong lòng đã mừng thầm, mà Hàn Lập đứng ở trong đám người Thất huyền môn, so với những người khác còn muốn giật mình hơn.
Không ngờ được, lại có người tu tiên xuất hiện ở đây, đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy được người tu tiên khác ngoài hắn và Lạc Vũ.
Thừa dịp không ai chú ý, Hàn Lập liền lẩm bẩm nhỏ khẩu quyết của “Thiên Nhãn Thuật” rồi vội vàng nhìn về phía của Kim Quang Thượng Nhân.
Chỉ thấy pháp lực của người này quá yếu, có thể nói là chỉ cần gió nhẹ thổi qua liền tắt, không giống như là pháp lực của Lạc sư huynh.
Chói mắt như mặt trời ban trưa, Hàn Lập phát hiện điều này làm hắn vừa vui lại vừa buồn.
Vui chính là, hắn mới bắt đầu tu tiên, nhưng mà pháp lực lại thâm hậu hơn kẻ này rất nhiều, do đó mà tên này cũng chỉ là tu tiên nửa vời như hắn.
Buồn chính là, không biết pháp thuật của đối phương nhiều ít thế nào, pháp thuật lợi hại ra sao, không biết mình có ứng phó được không?
Từ khi, hắn phát hiện ra Lạc Vũ cũng là tu tiên giả, nhưng đều là tu tiên nửa vời, học pháp thuật cũng đều là giống nhau, thế nên cả hai chưa có cuộc so tài nào.
Chả lẽ để hai tên thái điểu mổ nhau, nếu để đám người tu tiên nhìn thấy được chắc bọn họ sẽ cười ba ngày ba đêm mất.
Thế nên, Hàn Lập mới có chuyện vừa vui lại vừa buồn như thế.
....
P/s: Sẽ có chương sau Lạc Vũ mất kiểm soát, mà cưỡng hôn con gái nhà người ta Ha ha... Tất cả do " Long Lân Quả"