Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phàm Nhân Ta Muốn Tu Tiên

Chương 23: "Tử Khế Đấu" thần bí động thiên phúc địa




Chương 23: "Tử Khế Đấu", thần bí động thiên phúc địa

“Ngươi dự định đầu hàng sao?"

Cổ Thiên Long cảm thấy có chút bất ngờ.

"Đầu hàng là đầu hàng, bất quá chúng ta hai phương ai đầu hàng ai, thì vẫn chưa biết!"

Vương Môn chủ hai tròng mắt híp lại một chút, tay tùy ý đặt lên trên chuôi kiếm, chậm rãi nói.

Sau đó bắt đầu là cuộc đàm thoại, lá mặt lá trái của hai vị cự đầu Thất Huyền Môn và Dã Lang Bang.

Đợi khi Cổ Thiên Long dần mất kiên nhẫn, hắn liền dự định tiến công, thì Vương Tuyệt Sở lại giới thiệu qua về đỉnh núi Lạc Nhật Phong này.

Rằng đời thứ bảy môn chủ của Thất Huyền Môn, Lý môn chủ là người tinh thông thuật cơ quan, hơn nữa bản thân Lý Môn Chủ là người có hùng tài đại lược.

Sau đó Lý môn chủ chọn Lạc Nhật Phong làm Tổng đường của bổn môn vì hai nguyên nhân: một là ngọn núi này địa thế hiểm ác, dễ thủ khó công, là nơi phòng thủ cực tốt; hai là bởi vì trong lòng núi, lại có càn khôn, đó chính là một động nhũ đá cực lớn thiên nhiên hình thành.

Động này vô cùng lớn, cơ hồ chiếm cứ cả hai phần ba trong lòng của Lạc Nhật Phong.

Thấy kỳ cảnh này, Lý môn chủ liền sinh ra một kế, hắn lợi dụng thổ mộc thuật của mình, kết hợp với địa thế của thạch nhũ động, đem cả ngọn núi biến thành một cái bẫy cực lớn của thiên nhiên.

Do đó mà ngay tại đây, chỉ cần Vương Tuyệt Sở ra lệnh cho đệ tử, thì cả tòa núi này sẽ lập tức sụp đổ, c·hôn v·ùi tất cả những người có mặt tại đây.

Đám người của Cổ Thiên Long, nghe được quá trình xây dựng lên tổng đàn của Thất Huyền Môn thì liền ngẩn người.

Bên dưới thuộc hạ thì thi nhau bàn tán xôn xao, thậm chí còn có vài người đã bắt đầu hướng tới con đường xuống núi duy nhất, chuẩn bị nếu có chuyện gì xảy ra, lập tức sẽ chạy như điên xuống núi.

Vương Tuyệt Sở chứng kiến cảnh này liền âm thầm thở ra, hắn biết đây là một cuộc đánh cược nếu được thì có thể dọa lui đám Dã Lang Bang này, còn không thì đồng quy vu tận.

“Tất cả im lặng, kẻ nào láo nháo, chạy chốn g·iết không tha!”

Cổ Thiên Long rất nhanh khôi phục tỉnh táo, cũng chỉ dựa vào lời nói một mặt của đối phương, đã xảy ra náo loạn, trong lòng không khỏi nổi giận.

Lệnh của hắn vừa ra, chúng lâu la liền bình tĩnh trở lại, bọn hắn cũng sợ vị bang chủ này nổi cơn thịnh nộ mà g·iết bọn hắn a.

Thấy những lời nói không thể đẩy lui đám Dã Lang Bang này, Vương Tuyệt Sở biết phải dùng ra thực lực chân chính để bọn chúng biết khó mà lui.

Đúng y như hắn dự định, Cổ Thiên Long liền không tin tưởng.

"Ngươi không phải chỉ dựa vào một lời nói của ngươi, mà khiến cho chúng ta tin lời ngươi nói chứ!"



Cổ Thiên Long ngăn chặn sự tức giận trong lòng, chuẩn bị tự mình vạch trần lời dối trá của đối phương.

"Đương nhiên là không phải, ta có chứng cớ cho các ngươi chính mắt thấy một chút, bất quá các ngươi nghe cho rõ, nếu có người sau khi thấy chứng minh xong. Chuẩn bị thoát khỏi nơi đây hoặc là tiếp tục tiến công, ta sẽ cho người đem toàn bộ cơ quan mở ra, để cho tất cả mọi người chúng ta đồng quy vu tận"

Vương Tuyệt Sở trong lời nói tràn ngập sát khí, ý uy h·iếp lộ ra không thể nghi ngờ.

Cổ Thiên Long không biết, Vương Tuyệt Sở này đang giở trò lừa bịp hay là thực sự, nhưng vẻ mặt của Vương Tuyệt Sở không hề lộ ra bất kì sơ hở nào cả.

Điều này làm cho hắn không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẽ đối phương nói là sự thật, thật sự là có hậu chiêu như vậy sao?

"Khởi động cơ quan thứ hai!"

Vương Tuyệt Sở đột nhiên quay đầu lại về chủ điện, lớn tiếng ra lệnh.

Sau đó Vương Tuyệt Sở quay đầu lại tiếp đó nhìn chằm chằm vào một gian thạch bích, không thèm để ý tới Cổ Thiên Long.

Cổ Thiên Long thấy vậy liền tức giận không thôi, nhưng hiện giờ hắn không thể lỗ mãng được phải chứng thực được lời của Vương Tuyệt Sở là đúng hay không.

Hay chỉ là đang hù doạ bọn hắn, đám lâu la của Dã Lang Bang cũng đều nhìn về hướng gian thạch bích đó, trong lòng bọn hắn cầu mong là giả.

Trong lúc bầu không khí hết sức quỷ dị, ai lấy đều thấp thỏm bất an. Ai cũng không chỉ ý, đang có hai người mặc y phục của Đoạn Thuỷ môn,

Môn phái lâu la đi theo Dã Lang Bang tiến công Thất Huyền Môn.

Hai người này đang thì thầm to nhỏ, hai người này chính là Hàn Lập và Lệ Phi Vũ.

Kể từ ngày Lạc Vũ rời đi Thất Huyền Môn, Hàn Lập liền trở về cuộc sống an nhàn, trồng cây, chữa bệnh cứ thế mà tu vi của hắn đã đạt tới Luyện Khí Tầng 8 trung kỳ.

Đây là điều không hề có trong kịch bản, phải thôi vì nguyên bản Hàn Lập chỉ có bảy tầng Trường Xuân Công do Mặc Lão tìm được.

Vì thế mà hắn dừng lại ở tầng bảy, mãi cho tới khi Hàn Lập đi tới Thái Nam tiểu hội và có được trọn bộ Trường Xuân Công.

Nhưng bởi vì sự xuất hiện của Lạc Vũ, mà Hàn Lập đã có đủ trọn bộ Trường Xuân Công, thế nên cảnh giới của hắn cao hơn trong nguyên tác.

Nếu như Thất Huyền Môn không xảy ra chuyện ngày hôm nay, thì hắn sẽ ở mãi trong cốc tới khi nào muốn ra thì mới ra.

Trở về với hiện tại, hai người Hàn Lập và Lệ Phi Vũ còn đang hoài nghi về tính chân thực của lời Vương môn chủ.



Thì bỗng thoáng chốc, đám người đang đứng yên trên mặt đất bắt đầu run rẩy lên, giống như là địa long xoay người, đám người bắt đầu lay động té ngã.

“Ầm ầm!”

Ngay sau đó một đạo kịch liệt tiếng "ầm ầm" vang lên, Lạc Nhật phong trên sườn núi một tòa Thạch Điện, liền ầm vang sụp đổ, trong nháy mắt liền xuất hiện một cái đen như mực lỗ lớn.

Cũng may mà, hai người Hàn Lập và Lệ Phi Vũ chỗ đứng cách xa thạch điện số hai, cộng thêm vào phản xạ của hai người thì đã nhanh chóng rời xa cái hố đen.

Nếu ai can đảm bước đến xem đứng ở bên bờ nhìn thoáng qua, không khỏi hít sâu một hơi, chỉ thấy một cái hố tối đen sâu hun hút, căn bản không thấy được đáy, chỉ biết là sâu không lường được.

Nhưng xui xẻo cho mấy tên lâu la đang đứng ở thạch bích số 2, đều nhanh chóng bị rơi xuống cái lỗ đen nhìn không thấy đáy đâu .

“Cái quỷ gì, có cần bóp đồng đội thế không?”

Lạc Vũ trải qua một đường chém g·iết, thì vừa hay hắn đến được Lạc Nhật Phong, đang tính đứng tại thạch điện số hai này để quan sát tình hình.

Thì bỗng cảm nhận được sự rung lắc dữ dội, mới bất ngờ chỗ hắn đứng vậy mà là Thạch điện số 2.

Vậy là Lạc Vũ xui xẻo rơi xuống cái lỗ đen đó, cùng với đám lâu la của Dã Lang Bang và Đoạn Thuỷ Môn đám người.

Ở xa Hàn Lập và Lệ Phi Vũ bỗng nghe được, giọng nói quen thuộc của Lạc sư huynh vang lên cùng lúc vừa mới sụp đổ số hai Thạch Điện! nhìn sang thì đã không thấy ai, liền nhún vai biểu thị chắc nghe nhầm.

“Đủ”

Cổ Thiên Long lúc này, khi nhìn qua trên sườn núi xuất hiện đen như mực lỗ lớn, trong lòng liền đối với Vương môn chủ vừa mới nói tới, tin chắc.

"Cổ bang chủ, không biết chứng cớ này, có thể chứng minh được lời tại hạ nói hay không?"

Vương Tuyệt Sở lạnh lùng hỏi.

Cổ Thiên Long sắc mặt có chút xám đi, hắn cũng không lập tức đáp lời, mà là nhìn quanh bốn phía một chút.

Quay đầu lại thì nhìn thấy, chúng lâu la bộ dạng kinh hồn bạc vía, không ngừng lâu lại về sau.

“Ngươi có điều kiện gì thì mau nói đi. Bất quá ngươi trong lòng hẳn cũng đều biết, cho dù như vậy, tại đây chúng ta bất quá cũng chỉ ngang tay mà thôi, không nên quá đáng!"

Cổ Thiên Long quay đầu lại, rất không cam lòng mà nói, còn nghe được sự nghiến răng tức giận trong đó.

“Hảo, điều kiện không nhiều chỉ có hai cái!”

Vương Tuyệt Sở sắc mặt không thay đổi nói.



“Đầu tiên, các ngươi phải rút lui khỏi phạm vi thế lực của bổn môn, sự rút lui này phải có trật tự, dưới sự giám thị của đệ tử bổn môn"

“Có thể, không thành vấn đề"

Cổ Thiên Long đáp ứng không chần chừ.

Thấy Cổ Thiên Long dễ dàng đạp ứng như vậy, Vương Tuyệt Sở cười lạnh lẽo một cái, nói lên điều kiện thứ hai.

"Thứ hai chính là, ngươi và ta hai bên phải ở đây tiến hành tử khế huyết đấu, sau đó các ngươi mới có thể rời đi".

"Tử khế đấu!"

"Thật hay giả đây?"

"Đối phương không nổi điên đấy chứ!"

Ở trên đỉnh núi thì mọi người đang kinh ngạc về điều kiện thứ hai của Vương Tuyệt Sở, thì ở dưới cái hố đen thui thì….

...

Dưới vách núi của Lạc Nhật phong, lại xuất hiện một cái động thiên phúc địa.

Lạc Vũ đang cổ định Băng Hỏa Ly Kiếm vào vách núi, lúc này hắn một tay thì cầm thanh kiếm, miệng hắn thì đang mắng chửi cả nhà tên Vương môn chủ.

“Khụ… không có ai lại đi hố đồng đội thế chứ, còn tốt may mà phản ứng kịp nếu không thì..”

Lạc Vũ đang cảm thán, thì khi nhìn xuống bên dưới sâu thăm thẳm, làm hắn có chút sợ độ cao.

Nhưng mà cứ treo leo như này không phải cách, thế là hắn dùng tay phải đập nhẹ vào vách núi, tạo lực để hắn rút thanh pháp bảo của hắn ra.

Sau đấy, thi triển “Ngự Phong Quyết” lướt trên những ngọn gió để xuống bên dưới vách núi.

Rất nhanh chỉ trong vài hơi thở, Lạc Vũ Vừa mới đến mặt đất, liền phát hiện mấy người đệ tử của Đoạn Thủy Môn xui xẻo đứng cùng hắn.

Nhưng giờ đây đã bẹp dí trên mặt đất, có kẻ thì gãy chân gãy tay, còn có kẻ thì bay cả não ra ngoài, tràng diện hết sức huyết tinh, làm Lạc Vũ phải rời mắt đi không dám nhìn.

Đi được vài bước trong nơi này cũng quá mức lờ mờ, dẫn đến Lạc Vũ ánh mắt có chút bị ngăn trở.

Tuy hắn đã là tu tiên giả, chỉ là cấp thấp có thể ngũ giác hắn linh mẫn hơn nhưng không đồng nghĩa là hắn có thể nhìn xuyên ban đêm.

Do đó hắn liền xòe lòng bàn tay ra, từ hư không xuất hiện một tiểu hỏa cầu chiếu sáng xung quanh 10 mét phạm vi.