Chương 20: Tử trận, chiến lợi phẩm
Tiến thẳng vào trong hang động của Ngân Sí Nghĩ, Lạc Vũ liền thấy được thân hình cao lớn gần 7 mét của Ngân Sí Hậu đang chiếm trọn một phần của hang ổ.
Chỉ thấy, Lạc Vũ vung kiếm lên bắt đầu phân ra sáu ảo ảnh kiếm bắn thẳng vào thân thể của Ngân Sí Nghĩ Hậu, rồi trảm nó ra thành nhiều mảnh tiếng gầm của nó vang vọng cả hang động.
Đồng thời, cùng lúc đấy bốn phía rậm rạp chằng chịt Ngân Sí Nghĩ nhao nhao từ trên bầu trời rơi xuống, trở nên không biết làm sao, sau một lát liền bắt đầu chém g·iết lẫn nhau.
Làm xong mọi chuyện Lạc Vũ trở lại chỗ cũ, liền thấy được bốn người Cố Trường Thanh đang ngồi xuống tựa lưng vào vách tường thở hổn hển.
Đã thấy Thanh Vân Tử, bờ môi đang chuyển sang màu tím, chật vật mở miệng giao phó di ngôn nói:
“Các vị đạo hữu, xem ra tại hạ là vô duyên cùng chư vị chung phó tiên đạo khụ khụ!!!
Bây giờ tại lúc bỏ mạng, chỉ hi vọng chư vị có thể xem ở trong những ngày qua tình cảm, đối với ta Giang gia chiếu cố một hai!
Khụ khụ… bên trong túi trữ vật, còn có chút ít linh thạch, liền phân cho các vị đạo hữu đợi trở về tới Đông Phương Bách của Giang gia thì có thể nhờ khác vị đưa “Thanh Mộc Kiếm” cho hậu nhân Giang gia. Mọi chuyện nhờ cậy chư vị.”
Lời vừa dứt, Thanh Vân Tử liền phun ra một ngụm máu mà q·ua đ·ời.
Nằm bên cạnh là Trường Sơn Linh, hắn cũng giao phó lại hậu sự nói:
“Khục… ta thì chỉ nhờ chư vị có thể đem túi trữ vật này và vài kiện pháp khí đem về cho Phi Yên Các các chủ nó là cháu của ta, còn lại mọi thứ các vị có thể chia nhau.
Mọi chuyện xin nhờ các vị đạo hữu!”
Không đợi đám người có thể phản ứng, Trường Linh Sơn cũng đã thân tử hồn diệt, bỗng chốc cả nơi này tràn ngập bầu không khí bi thương trầm lặng.
“Hai vị đạo hữu yên tâm, Cố mỗ và mọi người nhất định sẽ hoàn thành di nguyện cuối cùng của hai người!”
Cố Trường Thanh dẫn đầu mở miệng, tuy là có phần bi thương vì bạn đồng hành của mình ra đi, nhưng tu tiên giới là một nơi tàn khốc không dành cho những kẻ yếu đuối.
Vì thế mà tâm tình hắn cũng bớt bi thương, tiến tới lấy xuống hai túi trữ vật đang nằm trên t·hi t·hể của Thanh Vân Tử và Trường Sơn Linh.
Còn Yên Gia Hồng không có chút biểu hiện gì, hắn tuy là giữ được mạng nhưng mất đi một cánh tay, do đó mà sức chiến đấu giảm đi vì thế mà không nói lời nào.
Lạc Vũ cũng chỉ mới quen biết hai người này mà thôi, do đó c·ái c·hết của hai người này chả có chút gì là ảnh hưởng tới hắn cả, nếu có thì chỉ là khát vọng mạnh lên thôi.
“Hai vị, bây giờ đã an toàn, Cố mỗ có lời này không biết các vị đạo hữu có muốn nghe không?”
“Cố đạo hữu cứ nói!” Yên Gia Hồng khách khí nói.
Lạc Vũ gật đầu, biểu thị hắn nói đi.
“Nơi đây t·hi t·hể của Ngân Sí Nghĩ cũng không thể bỏ phí, chúng ta hãy thu thập chúng nó đợi ra ngoài, sẽ bàn bạc chia như thế nào, các vị có đồng ý không!”
Hai người Lạc Vũ và Yên Gia Hồng liền không phản đối lời của Cố Trường Thanh.
Thế là ba người đem bên ngoài thu thập một trận, thu hoạch một chút nhất cấp trung giai răng nanh Ngân Sí Nghĩ cùng hai cái nhất cấp thượng giai hộ vệ Ngân Sí Nghĩ răng nanh cùng đôi cánh.
Đây là những gì mà Cố Trường Thanh giảng giải cho Lạc Vũ, về phần nào có thể thu thập nguyên liệu từ xác của Ngân Sí Nghĩ.
Cùng vì đó mà, hắn hiểu được loại yêu thú này nguy hiểm như thế nào, nếu nói Yêu Trư là đáy của khu rừng, thì Ngân Sí Nghĩ lại là những loại yêu thú trên cùng của khu rừng.
Lạc Vũ vô cùng may mắn, nhờ có sự xuất hiện của bốn người Cố Trường Thanh, không thì hắn chỉ sợ đã táng thân trong bụng mấy con Ngân Sí Nghĩ này rồi.
Còn một cái may mắn nữa là, cái này đỉnh cao cấp một Ngân Sí Nghĩ Hậu mặc dù thần thức cường đại, nhưng vừa khó mà di động cơ thể cũng không có cái gì sức chiến đấu.
Nếu mà nó có sức chiến đấu ngang với mấy con Ngân Sí Nghĩ hộ vệ, thì cả đám cũng đã bị đoàn diệt.
Nghĩ tới đây, Lạc Vũ lại thầm quyết định sẽ không rời quá xa hào quang của nhân vật chính Hàn Lập.
Đang trong khi Lạc Vũ thu thập t·hi t·hể của Ngân Sí Nghĩ Hậu, liền phát hiện ra ở phía dưới t·hi t·hể của nó có một khối to bằng cái bát tô tiểu nhân màu xanh nhạt cao hình dáng vật.
Cố Trường Thanh ngạc nhiên thét lên:
“Là Ngân Sí Nghĩ Hậu Linh Cao! Đỉnh cao cấp linh vật, là có thể tăng trưởng thần thức, đột phá Luyện Khí đỉnh phong bình cảnh bảo vật!
Nghĩ không ra đầu này Ngân Sí Nghĩ Hậu đã sinh ra Linh Cao, xem ra nếu không phải là chúng ta xuất hiện, nó rất có thể đem bầy kiến lại mở rộng ba lần!”
Cố Trường Thanh bỗng nhiên đem Linh Cao của Ngân Sí Nghĩ Hậu thu lấy vào trong túi trữ vật, thấy được điều đó Lạc Vũ nhíu mày.
“Cố đạo hữu đây là ý gì?”
Cố Trường Thanh, đang thu lấy thì nghe được giọng nói bất mãn của Lạc Vũ.
“Vũ đạo hữu hiểu nhầm rồi, Cố mỗ chỉ là thu vào sau đó đợi ra ngoài chúng ta mới chia sau a! Đây là quy củ của giới tán tu đạo hữu chả lẽ không biết?”
Hắn liền nhanh chóng giải thích cho Lạc Vũ hiểu, đứng cạnh bên Yên Gia Hồng cũng phụ họa gật đầu.
“Thì ra là vậy a! Làm cho tại hạ còn tưởng đạo hữu muốn nuốt riêng cơ chứ!”
“Quả thực làm cho hai vị chê cười rồi!”
Lạc Vũ chấp tay nói, bây giờ hắn mới biết có cái quy củ này đó.
“Xem ra đạo hữu cũng mới tiếp xúc tu tiên sự tình a!”
Cố Trường Thanh chỉ sảng khoái mà cười, hắn cũng đoán được Lạc Vũ là tiểu bạch trong tu tiên cái gì cũng chưa biết.
Tiểu nhạc đệm cũng qua đi, sau đấy cả đám lại thu lấy nhưng tài liệu, sau đó mọi người liền rời khỏi nơi quỷ quái này.
Cả ba người một đường gắng sức đuổi theo, không dám có phút chốc dừng lại, cuối cùng trước khi mặt trời lặn rời đi Bách Liên Sơn, về tới đi săn trong phường thị.
Lạc Vũ cũng theo hai người Cố Trường Thanh tới nơi phường thị này, đây cũng là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với phường thị của tu tiên giới.
Hơn hết, hắn chưa lấy được lợi ích sao dám rời đi hai người kia chứ, Lạc Vũ cũng không phải là làm việc công ích.
Đi tới Liệp Thú Phường Thị trong phòng khách, Cố Trường Thanh liền cùng Yên Gia Hồng mở túi trữ vật ra.
Lần này cuộc đi săn Yêu thú, bốn người bọn hắn thì mất đi hai người là Thanh Vân Tử và Trường Sơn Linh cùng Yên Gia Hồng bản thân bị trọng thương, không thể bảo là không tổn thất thảm trọng.
Trong khi đó, bọn hắn lại thêm được ra một người là Lạc Vũ, vì thế mà cuộc chia chát lần này Lạc Vũ là người hưởng lợi nhiều nhất.
Tương ứng, thu hoạch cũng là cực lớn, dù là trừ bỏ trân quý nhất đỉnh cao cấp một linh vật Ngân Sí Nghĩ Linh Cao.
Còn lại linh thảo và yêu thú giáp xác nanh vuốt chung vào một chỗ, cũng đáng 2.000 hạ phẩm linh thạch, này đối bất kỳ một cái nào Luyện Khí kỳ tán tu tới nói, cũng là một phen phát tài!
Đó chỉ là riêng cuộc đi săn của bốn người bọn hắn, chưa tính tới tài liệu trên người của Ngân Sí Nghĩ và Linh Cao.
“Đầu tiên là cuộc săn yêu thú giữa bốn người chúng ta, thì hai người bỏ mình do đó bốn phần sẽ chia làm hai phần của Cố mỗ và Yên đạo hữu!”
Quả thực, 2.000 viên hạ phẩm linh thạch này không phải số ít, chia ra hai người thì mỗi người cũng phải có 1.000 viên hạ phẩm linh thạch con số này cũng đủ để cho hai người tiêu sài một phen.
“Vũ đạo hữu không có ý kiến gì chứ!”
Đây là thành quả của bốn người Cố Trường Thanh do đó mà Lạc Vũ cũng không có ý kiến gì cả.
“Tiếp tới là phần trong Ngân Sí Nghĩ địa bàn, chúng ta thu hoạch được gần ba nghìn chỉ răng nanh lẫn cánh của bọn chúng!”
“Do đó mỗi người chúng ta sẽ được một nghìn con. Còn về phần, Linh cao Cố mỗ chỉ lấy hai phần!”
“Yên mỗ cũng dám không mặt dày, lên chỉ lấy một phần giống với Cố đạo hữu!”
Lạc Vũ cũng biết ý của hai người ngày, trong cả ba người thì hắn là người ra sức nhiều nhất trong việc chém g·iết Ngân Sí Nghĩ Hậu, vì thế tự biết bản thân không thể lấy nhiều.
Thế nên, bẩy phần còn lại thuộc về Lạc Vũ.
Chia tài liệu xong rồi, tiếp tới là đồ trong túi trữ vật của hai người Trường Linh Sơn và Thanh Vân Tử.
Sau khi bàn bạc xong suôi, thì cả ba đóng gói lại đồ vật đem tới phường thị bán ra toàn bộ.
Trước tiên là tài liệu của bốn người Cố Trường Thanh có được, bán ra toàn bộ thì được gần 2.000 viên hạ phẩm linh thạch không quá xê xích gì nhiều trong dự đoán của Cố Trường Thanh.