Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phàm Nhân Ta Muốn Tu Tiên

Chương 18: Gặp đồng đạo, sào huyệt của Ngân Sí Nghĩ




Chương 18: Gặp đồng đạo, sào huyệt của Ngân Sí Nghĩ

Nam bộ ngoại vi trung tâm của dãy Bách Liên Sơn.

Từ xa, đang có bốn thân ảnh cấp tốc lướt đi trong gió, bốn thân ảnh này đều là nam tử trong đó có hai vị lão giả tiên phong hạc cốt, hai vị còn lại đều ở tuổi trung niên.

Nếu như trong thời gian bình thường, nhìn bốn người đều sẽ toát lên một vẻ rời xa thế tục, nhưng bây giờ cả bốn người này hết sức chật vật.

Vẻ mặt thì lo lắng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau, thì chợt thấy đang có 10 thân ảnh khác ở ngay đằng sau bọn họ.

Trong lúc đào tẩu, thì trong số bốn người đó có một vị trung niên cất tiếng nói:

“Không phải chứ, sao đám Thông Tí Viên lại ở ngoài này. Điều này bất hợp lý a, bọn chúng chỉ truy đuổi những ai ở trong lãnh địa của chúng thôi chứ!”

“Cố đạo hữu nói đúng, tựa hồ có gì đó xảy ra mới làm cho bọn chúng xao động đến thế!”

Một vị lão giả mặc trường bào màu xanh lam, tay cầm phất trần mở miệng phụ họa.

Hai người còn lại tựa hồ cũng có nghi hoặc như trên, chỉ là không nói ra miệng thôi.

Nhưng khi cả đám đang chạy một hồi thì trước mắt thấy được, một vị thiếu niên đang nhìn về phía bốn người bọn hắn bên cạnh vị thiếu niên này còn có t·hi t·hể đã cháy đen của Yêu Trư.

Đến tận đây bọn họ mới bừng tỉnh, hóa ra vì mùi vị thịt chín của con Yêu Trư này đã làm cho đám Thông Tí Viên xao động mà đuổi tới đây.

Bốn người bọn hắn, chỉ là trong đường đi của đám Thông Tí Viên này thôi.

Về phần Lạc Vũ lúc này, đang đề phòng nhìn bốn người mới tới. Vừa nãy, Lạc Vũ đang mò thi của Yêu Trư thì từ xa đã phát hiện những tán lá rung động.

Sau đó Lạc Vũ liền dùng “Thiên Nhãn Thuật” nhìn về hướng đấy, liền thấy bốn thân ảnh có pháp lực hùng hậu hơn hắn.

Đang chạy về hướng của Lạc Vũ, điều này làm cho hắn có chút lo lắng sợ bọn này sẽ đoạt bảo nhưng khi nhìn về sau đám người họ.

Liền thấy được 10 thân ảnh của con khỉ đều là Luyện Khí tầng năm trở lên, đang truy đuổi bốn người kia.

Thấy vậy, hắn đang định bỏ chạy thì thấy 10 con khỉ kia đã dừng lại ở ngoài xa, trợn mắt gầm gừ về hướng của bọn hắn.



Bốn người kia tới gần Lạc Vũ, thì mới phát hiện đám Thông Tí Viên đã dừng lại ở ngoài xa.

Đến đây mới có cảnh tượng, Lạc Vũ đứng sững người nhìn bốn tu sĩ mới xuất hiện kia.

Lạc Vũ lúc này nhận ra được thì cũng đã muộn, bốn người kia cũng đã tới gần hắn, bây giờ nếu mà bỏ chạy thì chắc chắn sẽ không lại với bốn người kia.

không chỉ vậy còn sẽ làm cho bốn người kia nổi lên sự đề phòng, vì sao thấy bọn hắn lại chạy chắc chắn là có trá, do đó Lạc Vũ vẫn đứng thẳng người khẽ chấp tay mỉm cười nói:

“Xin hỏi các vị đạo hữu, có chuyện gì mà gấp gắp thế!”

“Tại hạ Cố Trường Thanh, ba vị sau ta chính là Trường Linh Sơn, Thanh Vân Tử, Yên Gia Hồng đều là tán tu của Kính Châu!”

“Chúng ta chỉ là tổ đội săn yêu thú, nào ngờ lại gặp phải đàn Thông Tí Viên. Làm cho cả bốn bọn ta phải chạy tới đây!”

Cố Trường Thanh là người hào sảng khi thấy Lạc Vũ liền mở miệng nói, giải thích cho Lạc Vũ về lai lịch của bốn người và vì sao lại chạy tới nơi này.

“Thì ra là vậy, tại hạ Vũ Nham cũng là một giới tán tu hân hạnh được làm quen với các vị đồng đạo!”

Lạc Vũ quan sát lấy bốn người, cầm đầu là một vị trung niên nam tử vẻ ngoài hào sảng chính là Cố Trường Thanh.

Bên tay trái Cố Trường Thanh là một vị bạch y lão giả tên là Thanh Vân Tử, bên cạnh lão là Trường Linh Sơn cũng giống Thanh Vân Tử là một lão giả mặc trên người thanh lam trường bào.

Tay cầm phất trần cũng là người trò chuyện với Cố Trường Thanh ban nãy khi chạy tới nơi này.

Không kịp để đám người chào hỏi, thì bỗng Yên Gia Hồng lấy ra tấm bản đồ xem vị trí của mấy người đang ở đâu thì bỗng hoảng sợ nói.

“Các vị đạo hữu, dường như chúng ta đã đi vào lãnh địa của Ngân Sí Nghĩ rồi!”

“Cái gì?”

Thanh Vân Tử hốt hoảng hô lớn, rồi nhanh chóng chạy tới xem bản đồ.

Hai người Cố Trường Thanh và Trường Sơn Linh cũng tiến tới xem, thì phát hiện cả đám đang ở căn cứ của Ngân Sĩ Nghĩ.

“Quả thực là căn cứ của Ngân Sĩ Nghĩ, không tốt! Mau đi thôi!”



Cố Trường Thanh vội nhìn về Lạc Vũ chấp tay nói.

“Vũ đạo hữu, chúng ta không có thời gian để nói mau cùng Cố mỗ rời khỏi nơi này!”

Lạc Vũ chưa hiểu Ngân Sĩ Nghĩ là con gì, thì bốn phía rừng rậm trong bùn đất, đột nhiên xuất hiện số lớn ngân sắc con kiến, trên bầu trời cũng bay múa một chút, lại sinh hai cánh, kích thước càng lớn Ngân Sí Nghĩ, ô ương ương đem mọi người vây lại!

Bây giờ hắn đã hiểu Ngân Sĩ Nghĩ là con gì rồi, ôi má ơi đây không phải là những con kiến màu bạc to lớn sao.

Không chỉ vậy kích thước còn to lớn nữa chứ, Lạc Vũ nghĩ bọn này lớn bằng gần bàn tay của hắn mất.

Còn bốn người nơi Cố Trường Thanh trong bụng thầm nghĩ đến mới ra đàn sói, lại vào miệng cọp!

Sau đó chợt nhận ra, vì sao mười đầu Thông Tí Viên dừng lại ở ngoài xa mà không lao tới, hóa ra vì đây là địa bàn của Ngân Sí Nghĩ.

“Ực!”

Lạc Vũ không tự chủ mà nuốt lấy nước bọt, thân hình thì xích lại gần với bốn người kia.

Cả năm người vây thành vòng trong, mặt thì hướng ra ngoài đề phòng đám Ngân Sí Nghĩ t·ấn c·ông ồ ạt.

Mắt thấy tình thế bị lũ Ngân Sí Nghĩ bao vây đám người, cả bốn người Cố Trường Thanh bắt đầu lẩm bẩm trong miệng thi triển pháp thuật của mỗi người.

“Mộc Thuẫn Thuật!”

Thanh Vân Tử tay bóp pháp quyết, biến trước mặt của hắn thành một thanh thuẫn lớn màu xanh bảo vệ trước đám người trong đó có cả Lạc Vũ.

Lạc Vũ không ngờ rằng bốn người mới gặp này lại có thể dang tay ra cứu hắn, điều này làm cho Lạc Vũ phải đánh giá lại Tu Tiên Giới tán tu.

“Nhanh mau thi triển pháp quyết, g·iết bọn chúng ta không chịu nổi lâu đâu!”

Thanh Vân Tử hét lớn, lão lại lần nữa rót pháp lực vào “Mộc Thuẫn Thuật”.



Ba người Cố Trường Thanh, Yên Gia Hồng, Trường Sơn Linh không ngừng ném ra các phù lục khác nhau.

Có loại tạo thành hỏa cầu, có loại tạo thành băng thứ đâm vào Ngân Sí Nghĩ, nhưng tựa hồ đám này không biết sợ cứ con này c·hết thì con kia tiến lên, đụng vào “Mộc Thuẫn Thuật”

Ầm~

Lạc Vũ tuy không có phù lục, nhưng hắn có pháp lực a. Nếu hắn không muốn c·hết ở đây thì phải phối hợp với bốn người kia.

Hai cánh tay Lạc Vũ vung lên, thì các tiểu hỏa cầu bay ra bắn trúng vào những con Ngân Sí Nghĩ đang bay trên không.

Nhưng mà, đám người không thể cứ đứng im chỗ này chờ c·hết được, vì thế mà Trường Sơn Linh bình thường hay kiệm lời này lại lớn giọng nói:

“Phòng thủ không phải là cách, Thanh Vân đạo hữu ta cùng ngươi gia cố phòng ngự, còn hai người Cố đạo hữu và Yên đạo hữu sử dụng băng hỏa phù lục g·iết những con có ý đồ tiến lại gần!”

“Còn Vũ đạo hữu, tuy chúng ta mới quen biết nhưng hiện tại đang là lúc sinh tử tồn vong vì lẽ đó hãy dùng hết toàn lực, và cũng xin đừng chơi âm chiêu ở đây!”

Trường Sơn Linh ngay từ đâu đã có đề phòng với Lạc Vũ, nhưng hiện tại là sinh tử tồn vong vì lẽ đó mọi chuyện phải gạt bỏ hết.

Đợi qua chuyện này xong rồi mới tính tiếp, còn Lạc Vũ nghe được thì chỉ im lặng gật đầu.

Giờ này, Trường Linh Sơn tựa hồ như một viên tướng chỉ huy vậy, ra lệnh cho tất cả mọi người, kể cả người mới Lạc Vũ.



Nhưng mà, mới g·iết hết một mảnh Ngân Sí Nghĩ, liền lại có vô số Ngân Sí Nghĩ vây quanh, căn bản g·iết c·hết không sạch, Trường Sơn Linh thấy thế, lớn tiếng thét lên:

“Chúng ta ở vào Ngân Sí Nghĩ tổ huyệt trung tâm, không xông ra được! Thi triển phòng ngự pháp khí, đính trụ bầy kiến công kích, sát tiến sào huyệt, diệt đi Kiến Chúa, bầy kiến tự nhiên tán loạn!”

Trong nhóm bốn người của Cố Trường Sơn, thì Trường Linh Sơn là người có kiến thức về yêu thú tốt nhất, do đó khi quan sát được địa hình xung quanh.

Hắn liền phán đoán ra được cả bọn đang ở đâu.

Loại Yêu Thú Ngân Sí Nghĩ này có tính quần thể rất cao, chỉ cần một con Ngân Sí Nghĩ Hậu dùng Thần Thức liền có thể điều khiển được cả bày đàn lớn.

Vì thế mà chỉ cần diệt đi Ngân Sí Nghĩ Hậu thì bầy Ngân Sí Nghĩ cũng sẽ tự loạn tới lúc đó là thời cơ tốt để thoát khỏi nơi này.

Thế nên nhiệm vụ của đám người là tiến sâu vào hang ổ của Ngân Sĩ Nghĩ Hậu, cả bốn người Cố Trường Thanh tự biết chuyện này khó khăn thập phần.

Nhưng vẫn phải làm vì cái mạng nhỏ của cả đám, chỉ riêng Lạc Vũ tâm tình rất bình thường, đây không phải do hắn có gì ỷ vào, mà là do hắn không biết nên mới không sợ.

Mà bốn người Cố Trường Sơn thì không có thời gian ngồi giải thích về loại yêu thú, bọn hắn tưởng là Lạc Vũ cũng biết về loại yêu thú này.