Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phàm Nhân Ta Muốn Tu Tiên

Chương 17: Ngũ đại thế lực, bị Yêu Trư treo đánh




Chương 17: Ngũ đại thế lực, bị Yêu Trư treo đánh

Trước đây khi Lạc Vũ có xông pha giang hồ, thì hắn đã biết ở Kính Châu này có năm đại thế lực mạnh nhất.

Gồm có Vạn Kiếm Sơn, Ngũ Hổ Môn, Đông Phương Bách, Huyết Nhiên Phái, Phi Yến Các.

Trong đó đứng đầu là Vạn Kiếm Sơn, có thể nói là võ lâm minh chủ của Kính Châu này, bốn phái còn lại thì có Ngũ Hổ Môn và Huyết Nhiên Phái đều là môn phái giống với Thất Huyền Môn.

Nhưng có số lượng phải lớn hơn gấp nhiều lần, đệ tử có thể nói là tính vạn người trở lên, hai thế lực còn lại chính là Phi Yến Các và Đông Phương Bách theo kiểu kinh doanh.

Phi Yến Các về mảng ăn chơi nhảy múa, có thể gọi là Bar thời phong kiến, không chỉ vậy thế lực này còn kinh doanh cả tình báo nữa.

Còn Đông Phương Bách thì là chuyên về các cửa hàng buôn bán, chỉ cần nơi đâu có phường thị thì nơi đó có Đông Phương Bách, cũng là thế lực giàu nhất của cả Kính Châu.

Đó là những gì mà Lạc Vũ biết khi lịch lãm giang hồ, ngày hôm đó khi hắn có đi ngang qua Ngũ Hổ Môn thì nghe được cuộc đối thoại.

Hắn cũng âm thầm thở ra khi nghe, tu tiên giả tọa chấn của Ngũ Hồ Môn tựa hồ đã đi đâu đó, Lạc Vũ khi đi ngang qua địa bàn của Ngũ Hồ Môn mới không có xảy ra chuyện gì.

Nếu mà vị tu tiên giả đó có ở nhà, thì với hành vi của Lạc Vũ chỉ sợ sẽ tạo ra phiền toái không nhỏ.

Từ đó mà Lạc Vũ cũng cẩn thận hơn, dù sao vẫn không lên tự tạo phiền toái cho chính mình.

Môn chủ của Ngũ Hổ Môn nói tu tiên giả của họ, đã cùng với các tu tiên giả khác sẽ đi tới Bách Liên Sơn để săn g·iết yêu thú.

Lạc Vũ cũng hơi hoài nghi về chuyện đó, dù sao tu tiên giả khác đều xem thường phàm nhân, do đó môn chủ Ngũ Hổ Môn lại biết được hành trình của tu tiên giả đó là điều không thể nào.

Cuộc đối thoại đó đã đem cho hắn biết thêm nhiều thứ, vì lẽ đó mà Lạc Vũ mới tìm tới nơi hoang vu hẻo lánh này.

Dù có thật hay không, thì hắn vẫn muốn thử một phen do đó mới đến Bách Liên Sơn này.

Dãy Bách Liên Sơn này trải dài Kính Châu của Việt Quốc tới tận bên giới của Nguyên Vũ Quốc, Lạc Vũ còn nghe thêm mấy lời đồn của người dân sống ở chân dãy Bách Liên Sơn về cái gọi là Yêu Thú.

Đó là sơ lược về nơi đây, hiện giờ Lạc Vũ đang vận dụng “Ngự Phong Quyết” chạy dọc ngoại vi tây nam của Bách Liên Sơn xem có phát hiện gì không.

Trong lúc quan sát, thì hắn đã thấy được vài v·ết m·áu lưu lại trên những tán lá, do đó mà Lạc Vũ đã đi theo.

Rất nhanh hắn liền đụng độ với một con đê giai Yêu Thú, Lạc Vũ liền dừng lại trên một tán cây nhô ra quan sát lấy con yêu thú này.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một con Yêu Thú, vẻ ngoài của nó thoạt nhìn giống với lợn rừng nhưng về hình thể, răng nanh lẫn bộ lông có phần khác biệt.

Lạc Vũ cũng không manh động, mà thi triển “Thiên Nhãn Thuật” xem con yêu trư này tu vi gì, nếu kém hắn thì Lạc Vũ không ngại săn thử con yêu trư này.

Chợt trong mắt của hắn, con ngươi do pháp lực ảnh hưởng dưới đã biến thành màu xanh lá cây, đúng với pháp lực mộc hệ linh căn của hắn.

Nhìn vào con yêu trư liền thấy được, con này cũng chỉ có tu vi Luyện Khí tầng hai mà thôi, vậy lên hắn không chần chờ mà súc lực.



Rút ra thanh kiếm sau lưng, Lạc Vũ liền thi triển “Ảo Ảnh Kiếm” cấp tốc lao thẳng vào người yêu trư.

Yêu trư cũng đã phát hiện ra hành động của Lạc Vũ, chỉ thấy nó gầm lớn lên một tiếng to rõ, sau đó thân hình của nó chớp động dùng cặp nanh sắc nhọn của mình phi thân lao thẳng vào thân ảnh của Lạc Vũ đang rơi xuống.

Thấy vậy, Lạc Vũ thi triển ra sáu ảo ảnh, điều này làm cho Yêu trư có chút chậm lại. Chứng kiến được điều đó, Lạc Vũ cùng sáu ảo ảnh liền vung lên một đạo kiếm ảnh bắn thẳng vào người Yêu Trư.

Yêu trư cũng không mất thời gian qua lâu, để quyết định nó liền lao thẳng vào sáu kiếm ảnh đó.

Một chiêu từ trên cao hạ xuống, một bên thì lao thẳng lên đón đỡ.

Rắc~

Sáu đạo kiếm ảnh lao tới Yêu trư thì bị lớp da dày của nó đón lấy, liền nhanh chóng biến mất, tiếp đó thân ảnh Yêu Trư vẫn tiếp tục lao lên về phía Lạc Vũ.

Còn Lạc Vũ thì sững sờ mà rơi xuống, Yêu Trư không để mất cơ hội này nó liền lao thẳng tới, cặp răng nanh sắc nhọn đã hướng vào thân của Lạc Vũ.

Trong giờ khắc này tựa hồ kinh nghiệm chém g·iết trong giang hồ suốt sáu năm qua của hắn biến mất đi đâu, Lạc Vũ chỉ trơ mắt mà rơi xuống.

Bỗng có một tia sét đánh ngang qua, làm hắn cũng bừng tỉnh ra, cánh tay trái cầm kiếm đã tự phản ứng mà đưa về trước người để đỡ lấy đòn húc của Yêu Trư.

Rầm ~

Tiếng v·a c·hạm một lần nữa vang lên, sau đấy Yêu Trư không yếu thế mà dùng lực đẩy mạnh lên.

Răng rắc~

Thanh trường kiếm trong tay của Lạc Vũ vỡ đôi, cũng là lúc cú v·a c·hạm của Yêu Trư đánh bay hắn.

Vù~

Lạc Vũ từ trên không bị Yêu Trư đánh bay, ra mấy chục mét rồi đụng phải một thân cây mà dừng lại.

Nói thì dài, nhưng thực chất mọi chuyện chỉ xảy ra trong cái nháy mắt mà thôi.

Từ động tác dứt khoát nhảy xuống thi triển “Ảo Ảnh Kiếm” đến khi Lạc Vũ b·ị đ·ánh bay, mọi chuyện chỉ xảy ra không quá một phút.

“Khục…”

Nằm trong phế tích, Lạc Vũ ho ra một ngụm máu, cú v·a c·hạm vừa nãy đã làm hắn b·ị t·hương không nhẹ.

“Không ngờ mình lại lỗ mãng quá vậy, xem ra thời gian an nhàn đã khiến mình quá tự phụ rồi, Yêu Trư ngươi giỏi lắm...khục!”

Lạc Vũ đứng dậy, miệng hắn nói nhưng khóe miệng không tự chủ cười lên.



Sau đó, những kinh nghiệm chiến đấu trong giang hồ quay về. Rất nhanh hắn liền phân tích ra chiến thuật.

Đầu tiên Lạc Vũ mượn nhờ khói bụi đang bao vây lấy hắn, nhanh chóng dùng ra “Ngự Phong Quyết”.

Nhảy ra khỏi hố, Lạc Vũ liền đứng lên một cành cây, nhìn dáng vẻ chật vật của hắn, không ai đoán được vừa mới hai phút trước còn phiêu phiêu công tử.

Yêu trư mắt thấy Lạc Vũ vẫn còn sức nhảy ra, nó liên dùng hết sức mạnh lao đầu vào thân cây hắn đứng.

Ầm~

Lạc Vũ cũng phản ứng rất nhanh, mắt thấy Yêu Trư mục đích húc đổ các thân cây để hắn không còn lợi thế.

Do đó hắn trên nhảy dưới tránh, Lạc Vũ biết mình đã đánh giá sai thực lực của Yêu Trư vì lẽ đó, hắn phải tìm ra sơ hở của nó rồi dùng “Hỏa đạn thuật” một chiêu dứt điểm.

Lạc Vũ vì muốn tìm ra điểm yếu của Yêu Trư, mà đã xảy ra cảnh tượng.

“Hỏa đạn thuật!”

Lạc Vũ dùng chiêu đánh giáp lá cà, mỗi khi con Yêu Trư này đâm vào thân cây thì hắn lại dùng ra “Hỏa đạn thuật”.

Bắn thẳng vào lưng của Yêu Trư, nhưng chỉ để lại một tia hỏa hoa.

Lông tóc của nó không b·ị t·hương tổn gì, bây giờ Lạc Vũ mới nhận ra.

Bản thân hắn còn chưa tiếp xúc nhiều với tu tiên giả, vậy mà lại dám săn g·iết yêu thú, nếu có cơ hội làm lại hắn nhất định sẽ bỏ chạy chứ không dại gì chơi nó.

Ầm~

Lại một tiểu hỏa cầu được Lạc Vũ bắn ra, trúng vào người của Yêu Trư.

Nhưng cũng giống như trên, nó chỉ để lại một tia hỏa hoa rồi biến mất.

Cứ thế đợi cho Yêu Trư đâm vào thân cây, rồi Lạc Vũ lại dùng “Hỏa đạn thuật” cắn trộm.

Một yêu một người ngươi truy ta đánh, không biết đã qua bao lâu tựa hồ cả hai đã chạy tới một nơi nào đó.

Nơi đây là một cánh rừng rậm khác, có phần tươi tốt hơn bên ngoài, hơn hết linh khí ở đây cũng rất nồng đậm.

“Chính là lúc này!”

Bỗng Lạc Vũ phát hiện ra thể lực của Yêu Trư đã giảm sút, không chỉ vậy trên người nó chằng chịt là những v·ết t·hương bỏng do “Hỏa đan thuật” gây ra.

Trong không khí tràn gập mùi vị thịt heo nướng, lan tỏa khác nơi, mà Yêu Trư bây giờ hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.



Lạc Vũ đợi chính là lúc này, sau đấy hắn mở lòng bàn tay ra.

Từ hư không cấp tốc xuất hiện một tiểu cầu, nhiệt độ xung quanh tựa hồ cũng nóng lên.

Lạc Vũ dồn hết ba thành pháp lực của bản thân, vào tiểu hỏa cầu này rồi tập trung ngắm vào một điểm.

Sau đấy bắn mạnh ra.

Vèo~

Đợi khi Yêu Trư nhận ra tiểu hỏa cầu đã tới gần nó, nó cũng đã cạn kiệt sức lực không thể tránh thoát được.

Ầm~

Tiểu hỏa cầu cứ thế bắn thẳng vào người của Yêu Trư, rồi đó đấy cấp tốc thôn phệ thân hình khổng lồ của Yêu Trư.

Yêu Trư không kịp gầm lên, thì đã bị hỏa cầu nướng chín.

Rầm~

Thân hình to lớn cứ thể mà gục xuống, làm cho khói bụi xung quanh nổi lên.

“Hô…”

Mắt thấy, Yêu Trư đã bị hỏa cầu nướng chín thì Lạc Vũ mới dám tựa vào thân cây mà thở ra.

Lạc Vũ không ngờ là sẽ có ngày hắn phải chật vật đến vậy, nghĩ cũng là một bầu tức giận không thể nào ngờ được một yêu thú tu vi chỉ là Luyện Khí tầng hai.

Vậy mà có thể đánh hắn không kịp trở tay, bây giờ Lạc Vũ mới hiểu ra thường thì trong tiểu thuyết nói là Yêu Thú sẽ mạnh hơn tu sĩ gấp hai lần.

Vì lẽ đó mà con Yêu Trư này ở tầng hai, nếu so với tu sĩ sẽ là Luyện Khí tầng bốn cộng thêm việc là yêu thú trải qua rất nhiều cuộc chiến để có thể sống sót trong rừng.

Do đó Yêu Thú sẽ mạnh hơn tu sĩ ở điểm đó.

“Coi như là được học một khóa thực hành a, xem thử ta sẽ thu được những gì nào?”

Lạc Vũ cũng đã bình tĩnh lại, nét mặt tươi cười vì sắp thu được lợi ích, cơ thể liền động.

Sử dụng “Ngự Phong Quyết” Lạc Vũ nhẹ nhàng mà đáp xuống, quan sát lấy t·hi t·hể của Yêu Trư.

“Ô xem ra, cuộc chiến đã giúp Ngự Phong Quyết của ta có độ tinh tiến a! Quả thực, chỉ có chiến đấu mới làm con người trưởng thành!”

Rút ra kinh nghiệm, Lạc Vũ bắt đầu mò thi của Yêu Trư.

Nhưng Lạc Vũ không biết là, mùi vị của thịt chín lan tỏa ra làm cho Yêu thú ở trong khu vực này ngửi thấy đang cấp tốc chạy tới.

….