Chương 16: Phát hiện bí mật, tán tu Kính Châu
Lạc Vũ cũng không thể để Hàn Lập trang bức được, hắn phải nhanh chóng học thành năm loại pháp thuật này.
Do đó Lạc Vũ đứng dậy bước ra cửa, đằng sau là tiếng cười đắc ý của Hàn Lập.
Hàn Lập đang cười sảng khoái, thì bỗng có một quyển sách từ đâu đập tới vào mặt của hắn.
Che mất tầm nhìn của Hàn Lập, thì lúc đó hắn mới ngừng cười rồi lấy quyển sách đó ra.
Thì ba chữ “Trường Xuân Công” hiện lên trong mắt Hàn Lập, hắn có chút hoài nghi sao Lạc Vũ lại đem Trường Xuân Công trả lại hắn.
Chả lẽ Lạc sư huynh không định tập luyện mấy môn pháp thuật đó sao!
Nhưng vẻ bên ngoài của bản bí tịch này khác với của Hàn Lập, bản trên tay hắn có phần mới hơn, lại còn nhiều trang hơn của hắn.
Chợt Hàn Lập nghĩ ra điều gì, hắn liền nhanh chóng lật bản bí tịch ra xem.
Quả thực, đây không phải là bản của Mặc lão mà Hàn Lập lấy được, bên trong là bộ Trường Xuân Công đủ mười ba tầng.
“Lạc sư huynh đây là…”
Hàn Lập thoáng nhìn qua, nét mặt trở lên rạng rỡ đang muốn ngẩng đầu lên nói với Lạc Vũ.
Nhưng làm gì còn thân ảnh của Lạc Vũ nữa chứ, hắn đã rời khỏi đây lâu rồi.
….
Trở lại với Lạc Vũ, hiện tại hắn đang thong dong đi đường, vừa liếc nhìn mấy pháp thuật mà còn lẩm bẩm thứ gì đó.
Nét mặt buồn chán thường ngày đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt hứng thú như đứa trẻ tìm được đồ chơi mới.
“Xem ra chỉ cần học thêm mấy cái pháp thuật này nữa, coi như là ta đã thành một tu tiên giả hợp cách rồi!”
Lạc Vũ vui vẻ nghĩ tới.
Xác thực, kể từ khi gặp được tu sĩ Nhậm Ngã Hành đã khiến lòng hắn hướng tới tu tiên giới.
Làm cho hắn tâm thần bất định cả nửa năm nay rồi, hiện giờ hắn có hai con đường để đi.
Một là chờ đợi Kim Quang Thượng Nhân xuất hiện cùng với đám người Dã Lang Bang, thì đến lúc đó diệt hết bọn chúng.
Sẽ thu được vài tờ phù lục với một tấm Thăng Tiên Lệnh.
Nhưng đây là cơ duyên của Hàn Lập, chẳng lẽ hắn lại muốn đoạt cơ duyên của Hàn Lập sao.
Bây giờ quan hệ của hắn và Hàn Lập rất tốt, không thể để mấy đồ vật như thế làm hỏng mối quan hệ bằng hữu của cả hai được.
Hơn nữa, Lạc Vũ cũng biết với tính cách cẩn trọng của Hàn Lập thì Thăng Tiên Tiểu Hội chắc chắn hắn sẽ không tham gia.
Như thế, sự biết trước của Lạc Vũ cũng coi như không, Hàn Lập mà không theo nguyên bản kịch tình mà đi.
Đối với kịch bản hiểu nửa vời của Lạc Vũ, chỉ sợ không sống quá mấy năm a, vì thế mà Hàn Lập nhất định phải có Thăng Tiên Lệnh.
Do đó con đường này đi không thông, vì thế mà con đường thứ hai là lựa chọn tốt nhất.
Chính là xuất phát đi Lam Châu trước, sau tới Gia Nguyên Thành cắm rễ đợi Hàn Lập đến cùng hắn đi Thái Nam Tiểu Hội.
Đây là con đường ổn thỏa nhất, nhưng với tu vi Luyện Khí tầng năm này của hắn e là chưa đủ.
Vì lẽ đó, Lạc Vũ phải cắn đan lên cấp nhanh đến Luyện Khí tầng bảy, tám gì đó thì mới dám tới Lam Châu.
Nghĩ là làm, về tới căn cứ của mình Lạc Vũ rất nhanh vùi đầu vào tập luyện mấy loại pháp thuật này.
Đầu tiên là “Ngự phong quyết” pháp thuật này, giúp tu sĩ có thể vận dụng pháp lực tập trung vào đôi chân.
Do đó mà có thể giúp tu sĩ đi nhanh như gió, không chỉ vậy còn có thể làm cho tu sĩ đứng trên không trong vòng vài giây cho tới vài phút tùy thuộc vào Pháp Lực của người thi triển.
Lạc Vũ phải mất tới gần một ngày, mới có thể hiểu sơ da lông môn pháp thuật này, điều này làm cho hắn sợ kinh người.
Không ngờ tốc độ lĩnh hội pháp thuật của hắn lại thấp thế, Lạc Vũ từng có suy nghĩ chả lẽ hắn lại có thiên phú luyện võ hơn là tu tiên.
Nhưng đều bị hắn gạt bỏ đi, luyện võ đời này có c·hết cũng không luyện.
Vì lẽ đó, Lạc Vũ ra sức học tập lĩnh ngộ “Ngự phong quyết!”
May mắn là qua ngày hôm sau, Lạc Vũ đã có thể thi triển được chút da lông của môn pháp thuật.
Làm cho Lạc Vũ mừng rỡ không thôi, thế là cả ngày hôm đó hắn không ngừng thi triển “Ngự Phong Quyết”.
Không chỉ thế hắn còn kết hợp giữa “Ngự Phong Quyết” và “La Yên Bộ” làm Lạc Vũ có chút bất ngờ là tốc độ của “Ngự Phong Quyết” đã tăng lên hai lần.
Lúc thi triển “Ngự Phong Quyết” tốc độ của Lạc Vũ đã nhanh rồi, trong mắt đỉnh tiêm cao thủ võ lâm cũng chưa chắc đã bắt được hắn.
Nếu là đối với Tu Sĩ thì phải là Luyện Khí hậu Kỳ hoặc viên mãn trở lên mới có thể bắt được hắn.
Nhưng khi Lạc Vũ kết hợp với “La Yên Bộ” thì tu sĩ tầng thứ đó chỉ có thể nhìn thấy mà không bắt được hắn.
Sau khi đã thành công lĩnh ngộ được “Ngự Phong Quyết” Lạc Vũ lại tiếp tục học pháp thuật khác.
“Khống vật thuật” thì dễ dàng hơn, chỉ cần truyền pháp lực bao bọc lấy đồ vật đó, rồi tập trung tinh thần mà điều khiển đồ vật đó mà thôi.
Lạc Vũ không mất quá nhiều thời gian để học, bởi tinh thần của hắn cũng vượt xa người bình thường.
Tiếp đến là “Thiên Nhãn Thuật” giúp tu sĩ có thể nhìn thấy những thứ mà mắt thường không thể thấy, như là pháp lực của đối phương, cảnh giới, một số linh khí mắt thường không thể thấy.
Môn pháp thuật này, chỉ cần rót pháp lực vào đôi mắt là có thể nhìn thấy, loại này chỉ là tiểu xảo vận dụng pháp lực mà thôi do đó rất dễ học.
Sau cùng là “Hỏa đạn thuật” môn pháp thuật này có thể khó hơn “Ngự phong quyết” riêng Hàn Lập mất gần ba tháng mới hiểu chút da lông.
Đó là tư chất của Hàn Lập, được tăng lên do tu vi rồi đấy, còn Lạc Vũ thì vẫn phải khổ luyện môn pháp thuật này dài dài.
Đáng tiếc là Lạc Vũ không biết, thiên phú của Hàn Lập không ra gì. Mà còn Lạc Vũ lại càng không ra gì, phải nói là người nửa cân kẻ tám lạng.
Môn pháp thuật “Hỏa đạn thuật” chỉ cần là cái tu tiên giả đều biết, đều có thể sử dụng vì thế mà hai người Lạc Vũ mới chỉ xem là bán tu tiên giả mà thôi.
….
Biên giới Kính Châu, nơi đây là địa giới của Kính Châu, cũng là nơi tiếp giáp với một tiểu quốc gia được đám người ở Kính Châu hay là Việt Quốc gọi là man tộc.
Lúc này, tại một sơn thôn nào đó đang có một vị hắc y thiếu niên, đang cùng một lão bá ngoài năm mươi tuổi trò chuyện.
“Nghe nói, nơi đây từng xuất hiện tiên sư có thật phải không lão bá? Hay đó chỉ là tin đồn.”
“Thiếu hiệp coi như ngươi hỏi đúng người rồi. Cái tin đó là thật sự, lão đây cam đoan với ngài, tại mười ngày trước ngoại vi khu rừng lão từng nhìn thấy những vị tiên sư đang chém g·iết con quái vật gì đó!”
“Tuy lão chỉ đứng từ xa nhìn, nhưng cái kia khí thế kia làm cho lão có phần hoảng sợ, nhưng lại ngượng mộ không thôi!”
“Đời này của lão, không ngờ lại có thể nhìn thấy tiên sư thật sự, mà còn đang chém g·iết ma vật nữa chứ!”
Lão giả này vừa nói, vừa run rẩy, nét mặt có sự kích động lại thêm phần tự đắc tựa hồ nhìn thấy tiên sư trong truyền thuyết là điều gì đó rất hãnh diện với lão vậy.
Thiếu hiệp thần bí, khi nghe được những lời này của lão giả liền nở một nụ cười, sau đó từ ngực lấy ra hai thỏi bạc.
“Đa tạ, lão cáo tri đây là một chút tiền trà nước lão nhận cho!”
Nói xong không đợi lão giả đáp lại, thiếu niên kia đã vận dụng pháp thuật phiêu nhiên rời đi.
Vị lão bá này, sau khi hồi thần lại vẻ mặt mừng rỡ cúi đầu nói.
“Đa tạ, tiên sư.”
Hôm nay lão cũng như thường ngày mang ghế ra cửa ngồi hóng mát.
Ai ngờ từ đâu xuất hiện một thiếu niên, ăn mặc trường bào màu đen tới gần lão hỏi thăm sự tình về Tiên gia.
Vị thiếu niên này thế mà lại hỏi đúng người, lão tại mười ngày trước có chứng kiến những vị tiên sư đang chém g·iết tà ma.
Do đó mà lão, bắt đầu thổi phồng như thế nào thế nào, không ngờ vị thiếu niên này lại ngồi nghe lão kể mà vẻ mặt lại hết sức chăm chú, điều này lại càng làm cho lão hứng khởi mà kể, nhưng khi nghe xong vị thiếu niên kia liền rút ra hai lượng bạc cho lão.
Làm cho lão sững sờ phát ngốc, chưa kịp hồi thần thì thiếu niên đó đã bay mất. Khiến lão kinh ngạc không thôi.
Thế mà lão lại chém gió trước mặt tiên nhân chân chính, cái này lão có thổi cả đời cũng không xong a.
Ngoài mười dặm, thân ảnh của hắc y thiếu niên phiêu nhiên dừng lại ở một thân cây.
Hắn liếc nhìn xung quanh rồi nói:
“Quả thật đúng như lời của lão bá kia nói, nơi đây xác thực đã trải qua một cuộc chiến. Pháp thuật và trận pháp vẫn còn đọng lại khí tức chưa lưu tán hết!”
“Lần này thì không sai nữa rồi!”
Vị hắc y thiếu niên này chính là Lạc Vũ, sau khi học tập được mấy môn pháp thuật mà Hàn Lập đưa cho.
Hắn liền xuống núi du lịch Kính Châu, xem có phát hiện được gì không, vậy mà để hắn tìm ra.
Vài ngày trước Lạc Vũ vô tình nghe lén được cuộc nói chuyện của môn chủ Ngũ Hổ Môn, thế lực cách xa Thất Huyền Môn mười nghìn dặm có thể nói phần phía đông của Thất Huyền Môn, do Ngũ Hổ Môn cai quản.
Khi nghe được cuộc đối thoại, Lạc Vũ liền bừng tỉnh vậy mà trong năm đại thế lực của Kính Châu này vậy mà lại có Tu Tiên giả tọa chấn, đương nhiệm chức vụ Thái Thượng trưởng lão.
Điều này làm cho Lạc Vũ kinh ngạc không thôi, vậy mà hắn cứ ngỡ ở nơi này cũng chỉ có hắn và Hàn Lập là tu tiên giả chứ.
...
P/s: Chiều tác sẽ đăng thêm một chương nữa.
Cầu hoa tươi, đề cử, kẹo. Cảm ơn các đạo hữu rất nhiều .