Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phàm Nhân Ta Muốn Tu Tiên

Chương 15: Khoe khoang, trang bức Hàn thần y




Chương 15: Khoe khoang, trang bức Hàn thần y

Trải qua chuyện của Hàn Lập, Lạc Vũ cũng đã hoàn thành tiểu nhiệm vụ là trợ giúp Hàn Lập.

Tuy không có trợ giúp gì, mà nói thẳng ra là đi "ăn dưa" nhưng dù có thể thì cũng đã khiến cho Hàn Lập xem hắn là bằng hữu trí giao.

Cộng thêm việc suốt sáu năm qua Lạc Vũ đã chỉ điểm Hàn Lập, rất nhiều lần, do đó có thể nói bây giờ chỉ cần hắn muốn đan dược cố bản bồi nguyên là “Hoàng Long Đan” hay “Kim Tủy Hoàn” bao nhiêu Hàn Lập liền cho hắn bấy nhiêu.

Lạc Vũ chỉ cần thế mà thôi, thời gian cứ thế lại trôi qua.

Từ ngày thứ hai Mặc lão biến mất, Hàn Lập vì che dấu c·ái c·hết của Mặc đại phu, hắn liền bắt chước Mặc đại phu bút tích, viết một phong thư giao cho tuần tra trưởng lão trong môn phái.

Trong thư có nói lão muốn trở về cố hương thăm thân nhân.

Sau đấy nghiễm nhiên Thần Thủ Cốc, trở thành căn cứ của Hàn Lập, từ ngày Mặc Lão c·hết Hàn Lập đã không cố tình che giấu "Chưởng Thiên Bình" nữa.

Mà hắn sử dụng hết công xuất của nó, trong cốc cứ một vài ngày lại có một dược thảo quý hiếm bị Hàn Lập hái đi làm đan dược luyện đan.

Tuy trong môn phái có không ít dị nghị, đặc biệt là phe của Mã phó môn chủ, nhưng sau khi bị Hàn Lập tú trang bức y dược thì đã thay đổi.

Thái độ của lão cũng thay đổi 180 độ, hơn nữa vì muốn giúp sức Hàn Lập đã chủ động đưa ra đề nghị cấp cho Hàn Lập một thị nữ, hầu hạ hắn những sinh hoạt thường ngày.

Hàn Lập có chút động tâm, dù sao hắn cũng chỉ là thiếu niên 16 - 17 tuổi mà thôi. Nhưng sau đó, tỉnh táo xem lại, trên người hắn còn có bí mật, cho nên Hàn Lập đã đau lòng mà cự tuyệt.

Sau chuyện của Mã phó môn chủ, thì Thần Thủ cốc đã chính thức là của Hàn Lập, cũng từ đây danh hiệu Hàn thần y trong môn phái bắt đầu lưu truyền.

Nhưng vì bảo vệ bí mật của bản thân, Hàn Lập đã lập ra một quy củ, đó là hắn an bài tại cửa ra vào cốc một cái chuông thật lớn, vô luận ai đến muốn gặp Hàn Lập, chỉ cần gõ vào cái chuông này, Hàn Lập sẽ hiện thân ra gặp mặt.

Bất kì ai cũng phải làm vậy, kể cả cao tầng của Thất Huyền Môn, ban đầu nhóm Vương môn chủ có nghi hoặc nhưng bởi bây giờ môn phái còn mỗi Hàn Lập là đại phu.

Mà lúc này, giữa Thất Huyền Môn và Dã Lang Bang đang có những cuộc chiến căng thẳng số n·gười c·hết b·ị t·hương cũng tăng, vì thế mà ở môn phái không ai dám đắc tội Hàn Thần Y.

Có thể cứu mạng mình cả, không ai dám vỗ ngực tự tin rằng hắn sẽ không b·ị t·hương, do đó mà Hàn Lập lại càng được coi trọng hơn Mặc đại phu ở trong môn phái.

Mấy cái hoa hòe hoa sói đó, do Hàn Lập tạo ra đều vô dụng với hai người Lệ Phi Vũ và Lạc Vũ.

Do đó mà thỉnh thoảng, Lệ Phi Vũ lại tìm tới Hàn Lập lấy thuốc giải và tán chuyện với Hàn Lập kể về chuyện kì thú trong môn phái.



Còn Lạc Vũ thì khi nào rảnh mới tới thăm Hàn Lập, hôm nay cũng là ngày rảnh của hắn vì thế mà hắn đang ngồi nói chuyện với Hàn Lập.

Trên ghế thái sư ỷ, Hàn Lập đang ngồi tựa lưng vào đó thảnh thơi nhấm nháp chén trà do hắn dùng linh dịch của Chưởng Thiên Bình trồng ra.

Vì thế mà khi uống vào, làm người tâm thần sảng khoái quên đi chuyện buồn phiền.

Hàn Lập cũng rất chịu chơi, bây giờ hắn không có nỗi lo gì cả vì thế trông hắn rất thong dong tự tại.

Lạc Vũ thì ngồi đối diện, tay hắn cũng đang thưởng thức chén trà, hắn cảm thấy tâm tình xao động cũng lắng xuống.

Một hồi lâu, Hàn Lập đặt chén trà xuống mở miệng nói:

“Lạc sư huynh, huynh đã nhìn thấy người tu tiên khác sao?”

“Ừ, chuyện cách đây vài tháng trước thôi, cũng chỉ là vô tình cứu mạng người ta!” Lạc Vũ mở miệng từ từ nói.

“Vậy huynh thấy người tu tiên đó có gì khác chúng ta?”

Hàn Lập đã muốn hỏi câu này từ lâu rồi, do hắn biết được tu tiên giới lần đầu tiên từ đôi câu vài lời của Lạc Vũ.

Sau đó, lại biết thêm từ bức di thư mà Mặc lão để lại cho hắn, không chỉ vậy mà Hàn Lập còn tìm được một số pháp thuật mà Mặc lão trong lúc tìm kiếm người tu tiên mà đạt được.

Dạo gần đây Hàn Lập đang tự mình tu luyện mấy môn pháp thuật đó, từ đấy mà lòng hiếu kỳ về Tu Tiên giới của Hàn Lập ngày càng mãnh liệt.

“Quả thực đối với chúng ta khác xa một trời một vực, tên tu sĩ đó ăn mặc không khác gì tiên nhân trong các lời kể dân gian cả!”

“Chân đạp pháp khí, tay thì bóp pháp quyết, quả thực đã làm cho ta mở rộng tầm mắt a!”

“Còn về phần chúng ta, cũng chỉ là tu tiên nửa mùa mà thôi.”

Lạc Vũ kể lại ngày mà hắn nhìn thấy cuộc đối chiến, của Nhậm Ngã Hành và một tu sĩ được cho là sư đệ của hắn.

Tuy chỉ là chứng kiến nửa vời, nhiêu đó cũng đã đủ để hắn kể cho Hàn Lập.



“Là như vậy sao! Thế thì nhưng cao thủ võ lâm kia chẳng khác gì trò hề ha?” Hàn Lập nghe được Lạc Vũ kể.

Hắn liền so sánh với người luyện võ, không thể bằng tu tiên giả.

Lạc Vũ gật đầu, vẻ mặt hắn không xem trọng luyện võ.

Trong lúc nói chuyện, Hàn Lập bỗng nhớ ra điều gì đó, rồi đứng dậy đi vào trong thư phòng .

Chỉ trong giây lát, Hàn Lập cầm ra quyển bí tịch Trường Xuân Công rồi nhanh chóng lật ra những trang cuối.

“Lạc sư huynh xem, lúc ta tìm được quyển bí tịch Trường Xuân Công này thì phát hiện ra ở cuối trang có vài khẩu quyết pháp thuật!”

Hàn Lập ngồi lại lên ghế thái sư ỷ, rồi đưa cho Lạc Vũ quyển sách Trường Xuân Công mà Mặc lão có được.

Đưa cho Lạc Vũ nhìn, Lạc Vũ cũng không khách sáo mà nhận lấy.

Thì ra là năm loại pháp thuật thô thiển, trong đó có ghi rõ những loại pháp thuật "hỏa đạn thuật" "định thần phù" "ngự phong quyết" "Ngự vật thuật" "thiên nhãn thuật" năm loại khẩu quyết.

“Đệ học nó chưa?”

Lạc Vũ đắm chìm vào năm loại thuật pháp này, miệng thì hỏi Hàn Lập học chưa.

Hàn Lập không nói gì mà dùng hành động, nói lên tất cả. Chỉ thấy, hắn giơ cánh tay phải lên, một ngón tay dựng đứng lên, chỉ thẳng lên trời.

Lạc Vũ đang đắm chìm thì quay sang nhìn Hàn Lập, không đợi bao lâu, nửa thước trên đầu ngón tay đang được duỗi ra đột nhiên xuất hiện một tia không gian ba động.

Từ trong hư không xuất hiện ra vài tia lửa, tia lửa vừa mới xuất hiện lập tức "chi lạp" một tiếng.

Trong không gian đang vặn vẹo tia lửa đó liền biến thành một hỏa cầu đỏ rực to bằng hạt đào.

Lạc Vũ kinh ngạc chăm chú nhìn tia lửa trên đầu ngón tay của Hàn Lập, hắn đây là lần đầu tiên chân chính nhìn thấy pháp thuật.

Kể từ trọng sinh tới giờ, Lạc Vũ mới cảm nhận được cái gọi là tu tiên mị lực là như nào.

Khi hỏa cầu xuất hiện, trong căn phòng nhiệt độ cấp tốc nóng lên, quyển sách trên tay Lạc Vũ tựa hồ bị ảnh hưởng.

Có chút nóng lên, dường như chỉ cần lại một thêm chút nữa có thể bị thiêu thành tro, Lạc Vũ cảm nhận được nhiệt độ.



Do đó mà đứng dậy thối lui về sau, chỉ sợ Hàn Lập sơ ý làm cháy năm tiểu pháp thuật này thì hắn có thể đem Hàn Lập ra đánh vài trận.

“Hô…”

Trên đầu Hàn Lập bắt đầu xuất hiện mồ hôi, cái trán cũng đỏ bừng, phảng phất vừa mới làm việc gì đó vô cùng tốn sức, kịch liệt vận động khiến cho thân nhiệt tăng cao.

Tiếng thở của hắn cũng thô trọng đi, thấy vậy Lạc Vũ liền gõ vào đầu của Hàn Lập.

Cốc~

“Mau thu hồi nó lại, đệ tính đốt căn phòng này à!”

Hàn Lập đang chăm chú nhìn hỏa cầu, liền bị Lạc Vũ cốc đầu gọi tỉnh, thì mới bừng tỉnh.

Đợi Hàn Lập phản ứng thì pháp lực trong cơ thể cũng đã gần chạm đáy, tiểu hỏa cầu cũng tự biến mất.

Sau đấy, hắn như bị hút cạn sức lực, lập tức ngã lăn xuống ghế, vẻ mặt cực kỳ mệt mỏi uể oải, tựa hồ vừa làm một chuyện cực kỳ hao phí thể lực.

"Hỏa đạn thuật này thật khó luyện a! Ta phải mất đến hơn nửa năm để luyện tập cũng không hoàn toàn lĩnh ngộ nó, chỉ có thể đem thời gian duy trì tăng lên mà thôi."

Hàn Lập nhìn Lạc Vũ, vẻ mặt tự đắc nói.

Lạc Vũ khóe mắt khẽ run, tên tiểu tử này vừa mới trang bức sao! Hắn không ngờ hôm nay Hàn Lập gọi hắn tới để là khoe khoang trang bức.

Vì Hàn Lập đã luyện thành hỏa đạn thuật, còn mấy cái lý do gì mà muốn hiểu thêm về tu tiên giới đều là bịa đặt.

“Được lắm, Hàn Lập không ngờ đệ gọi ta tới đây là khoe khoang! Tiểu tử nhà đệ được đấy!”

Lạc Vũ có chút buồn cười, lại có chút không thể nhìn tên tiểu tử Hàn Lập này tự đắc được.

Thế là hắn lấy cả quyển Trường Xuân Công này đi ra ngoài.

“Ha ha…”

Hàn Lập thì cười lớn ý định của hắn đã thành, suốt mấy năm qua toàn là Lệ Phi Vũ và Lạc Vũ khoe khoang trang bức trước mặt hắn.

Nhưng bây giờ hắn đã có thể trước mặt hai người kia khoe khoang, hỏa đạn thuật của hắn. Quả thực là không phí công hắn dành suốt nửa năm để học tập mấy bộ thuật pháp này mà.