Phải Lòng Gió Đông
Lưu Nhã Nhã hoảng loạn đến mức gần như không còn giữ được bình tĩnh. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô, trong khi người đàn ông xa lạ bên cạnh liên tục khẳng định đây là phòng của anh ta, khiến sự việc trở nên hỗn loạn. Đạo diễn cũng bắt đầu cau mày, sự nghi ngờ hiện rõ trên gương mặt ông. Ông không còn tin vào lời biện minh lấp lửng của Lưu Nhã Nhã.
Gia Nhi bước lên một bước, giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng đầy sắc bén: "Nhã Nhã, cô từ lúc hét lên đã khẳng định người bên cạnh mình là Liam rồi, cô vì sao chắc chắn như vậy ? "
"Tôi..." Lưu Nhã Nhã ngập ngừng, tìm kiếm câu trả lời, nhưng không thể nào nói dối tiếp được. Cô ta bối rối nhìn xung quanh, mong chờ một ai đó đứng ra giải vây. Nhưng ánh mắt của những người xung quanh đều là sự khó hiểu và nghi ngờ. Trong lòng cô dấy lên nỗi sợ hãi. Tất cả đang vượt khỏi tầm kiểm soát của cô.
Gia Nhi tiếp tục, giọng nói vẫn dịu dàng nhưng đầy sự uy quyền: "Cô một mực khẳng định là chồng tôi phải chăng đây là một kế hoạch đã được tính toán từ trước?"
Gia Nhi vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, đôi mắt sắc bén như nhìn thấu tất cả. Cô nhẹ nhàng tiến thêm một bước, đến khi chỉ còn cách Lưu Nhã Nhã một khoảng rất gần, giọng nói hạ xuống, đủ để chỉ hai người nghe thấy: "Đừng nghĩ chỉ mình cô biết chơi chiêu. Nhóc con, còn nhỏ thì không nên học những trò bẩn thỉu này."
Câu nói của Gia Nhi như một cái tát thẳng vào mặt Lưu Nhã Nhã. Cô ta hét lên đầy tức tối, không còn giữ nổi bình tĩnh: "Cô đang giăng bẫy tôi! Tất cả chuyện này là kế hoạch của cô!"
Gia Nhi khẽ cười, ánh mắt lạnh lùng đáp trả: "Gài bẫy cô? Tôi chẳng cần phải làm gì cả. Chính cô tự đưa mình vào bẫy thôi." Cô nhìn Lưu Nhã Nhã, ánh mắt thoáng chút thương hại, nhưng đầy quyết đoán. "Cô nghĩ có thể hủy hoại sự nghiệp của Minh Nghị chỉ bằng vài chiêu trò cũ rích này ? Cô thật sự quá ngây thơ"
Lưu Nhã Nhã tức giận đến run người, ánh mắt đỏ ngầu như muốn lao vào Gia Nhi, nhưng cô ta hiểu rõ, giờ cô không thể làm gì hơn. Mọi người xung quanh. Mọi người xung quanh đã bắt đầu nghi ngờ, và tình huống càng lúc càng trở nên tồi tệ.
Gia Nhi quay lưng bước đi, nhưng không quên để lại một câu sắc bén: " Hãy thử cầu cứu người phía sau cô xem, biết đâu anh ta sẽ giúp được cô đấy."
Câu nói như một mũi tên xuyên thấu vào lòng tự trọng của Lưu Nhã Nhã, khiến cô ta đứng chết lặng tại chỗ. Từng chữ vang vọng trong không gian, nhắc nhở cô ta về sự yếu kém trong kế hoạch của mình.
Đạo diễn và đám đông xung quanh vẫn đang quan sát, nhưng giờ đây tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Lưu Nhã Nhã. Cô ta hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng trong lòng đã dấy lên nỗi lo sợ và bất an.
"Chờ đã, Gia Nhi!" Lưu Nhã Nhã gào lên, nhưng đã quá muộn. Gia Nhi cùng với Minh Nghị đã rời khỏi phòng, để lại cô ta một mình với những ánh mắt chỉ trỏ và sự nghi ngờ bao trùm.
Người đàn ông trên giường, không còn kiên nhẫn nữa, bật dậy: "Đủ rồi! Tôi không biết mấy người là ai, nhưng đây là phòng của tôi. Nếu các người không muốn rắc rối, thì mau rời khỏi đây ngay!"
Lưu Nhã Nhã không còn đường lui, toàn thân run rẩy, cô ta biết kế hoạch đã thất bại thảm hại. Cô cố gắng đứng lên, đôi mắt đỏ hoe: "Không... đây là một sự nhầm lẫn... chắc chắn là có nhầm lẫn!"
Tuy nhiên, mặc cho Lưu Nhã Nhã giải thích bao nhiêu, dường như chẳng ai còn tin tưởng cô ta nữa. Mọi ánh mắt xung quanh đều chứa đựng sự hoài nghi và khinh bỉ. Các trang báo bắt đầu đăng tải về sự kiện này, kèm theo những bức ảnh chụp lại cảnh tượng hỗn loạn trong phòng.
...
Khi cả hai cùng trở về nhà, vừa mở cửa, Đinh Minh Nghị đã lập tức chạy tới ôm chầm lấy Gia Nhi, bộ dạng có chút oan ức. Gia Nhi bật cười, tay nhẹ nhàng xoa đầu anh.
“Suýt chút nữa thôi đấy, cô nói, giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa trêu chọc.
“Bà xã, không có em thì anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội này!” Minh Nghị nói, đôi mắt anh lấp lánh, và ngay lập tức anh hôn liên tục lên trán, mắt, má, rồi môi của Gia Nhi.
“Ai da, không phải em, mà là nhờ mẹ cả đấy!” Gia Nhi đáp lại, mặt cô hơi đỏ vì hành động bất ngờ của anh.
“Lại còn liên quan đến mẫu thân đại nhân nữa à?” Minh Nghị giả bộ ngạc nhiên, nhưng không thể giấu được nụ cười trên môi.
Gia Nhi mỉm cười, trong lòng ấm áp khi thấy anh không còn bị áp lực bởi sự việc trước đó. “Dù gì đi nữa, em vẫn rất lo cho anh đấy. Sau này không được tùy tiện uống rượu nữa đâu, biết chưa?”
“Tuân lệnh bà xã” Minh Nghị đáp lại, vẻ mặt anh nghiêm túc nhưng ánh mắt lại lấp lánh tinh nghịch.
Gia Nhi mỉm cười trong lòng, nhưng suy nghĩ vẫn còn đọng lại với những gì đã diễn ra lúc nãy. Cô không thể chắc chắn rằng bước cuối cùng của mình có thành công hay không, nhưng ít nhất đã cho Lưu Nhã Nhã một gợi ý. “Chỉ mong cô ta không làm mình thất vọng” cô thầm nghĩ.