Phải Lòng Gió Đông
Khi đứng trước cửa phòng, Lưu Nhã Nhã hít một hơi sâu, tay vặn chốt cửa một cách nhẹ nhàng. Cô ta bước vào phòng với vẻ bình thản, ánh mắt dõi theo người đàn ông đang nằm bất động trên giường, quay mặt vào góc tường. Đôi mắt anh khép hờ, hơi thở đều đều như người đã chìm vào giấc ngủ sâu. Lưu Nhã Nhã khẽ nhếch môi cười thầm, mọi thứ đã diễn ra đúng như kế hoạch cô đã vạch ra từ trước.
"Liam..." Cô ta khẽ gọi tên Minh Nghị, giọng nhẹ như tiếng gió, nhưng anh vẫn không hề có phản ứng. Thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng. Chỉ là một liều thuốc ngủ, đủ để khiến Minh Nghị mê man mà không có bất kỳ cảm giác gì. Lưu Nhã Nhã chẳng có hứng thú với việc tiến xa hơn. Cô ta chỉ cần phá hoại anh mà thôi. So với Minh Nghị, Hoàng Hiên có lợi ích và quyền lực hơn nhiều. Giữ Hoàng Hiên hài lòng mới là mục tiêu quan trọng của cô ta.
Lưu Nhã Nhã tiến lại gần chiếc bàn nhỏ, rót cho mình một ly nước, rồi ngồi xuống ghế, tay vuốt nhẹ miệng ly, đầu óc cô ta bắt đầu suy tính kỹ lưỡng. Kế hoạch đã được Hoàng Hiên dàn dựng tỉ mỉ: vài bức ảnh nhạy cảm của Minh Nghị cùng với cô ta sẽ được tung lên truyền thông. Tin tức sẽ lan truyền rằng Minh Nghị từng có quan hệ yêu đương bí mật với Lưu Nhã Nhã, nhưng sau đó lại phản bội cô ta để kết hôn với người khác. Lưu Nhã Nhã sẽ là người phụ nữ tổn thương, sẵn sàng hy sinh giữ kín bí mật để bảo vệ hình ảnh của Minh Nghị suốt thời gian qua.
Khi những bức ảnh đó xuất hiện, sự nghiệp của Minh Nghị sẽ bị chao đảo, khán giả quay lưng lại với anh. Còn Lưu Nhã Nhã, cô ta sẽ đóng vai người phụ nữ đáng thương, nhận được sự cảm thông của công chúng. Một ván bài quá hoàn hảo.
Nhấp một ngụm nước, Lưu Nhã Nhã nở nụ cười lạnh lẽo. Minh Nghị, lần này chỉ trách anh đắc tội với Hoàng Hiên.
Lưu Nhã Nhã thay bộ quần áo ngủ gợi cảm mà cô đã chuẩn bị sẵn, ánh mắt không rời khỏi Minh Nghị đang nằm bất động trên giường. Cô ta cầm điện thoại lên, chuẩn bị sẵn sàng để chụp những bức ảnh làm bằng chứng, kế hoạch hoàn hảo của cô và Hoàng Hiên đã gần hoàn tất.
Nhưng khi vừa giơ máy lên, một cảm giác kỳ lạ đột ngột ập đến. Đầu óc Lưu Nhã Nhã bỗng trở nên mờ mịt, choáng váng. Cô ta nhíu mày, cố gắng giữ thăng bằng, nhưng không thể nào điều khiển được cơ thể mình nữa. Sàn nhà chao đảo trước mắt, và trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, toàn bộ cơ thể Lưu Nhã Nhã mềm nhũn, ngã quỵ xuống, điện thoại rơi khỏi tay. Mọi thứ xung quanh chìm vào bóng tối.
Cô ta đã bất tỉnh.
Khi Lưu Nhã Nhã tỉnh lại, ánh sáng ban mai đã len lỏi qua tấm rèm. Cô ta chưa kịp định thần thì cánh cửa phòng bật mở, một nhân viên phục vụ bước vào với gương mặt thản nhiên, như thể việc không gõ cửa chẳng phải là vấn đề gì lớn.
Cảnh tượng trước mắt khiến Lưu Nhã Nhã sững sờ. Minh Nghị vẫn đang nằm trên giường, ngủ say. Trái tim cô ta đập loạn nhịp, kế hoạch đã bị trật bánh, và cô biết rằng mình phải nhanh chóng chuyển hướng. Không thể để kế hoạch đổ bể như thế này!
Lưu Nhã Nhã ngay lập tức hét lên, giọng cô ta chói tai và đầy kịch tính, cố gắng thu hút sự chú ý của mọi người. “Aaa, Liam! Anh làm gì vậy? Sao lại xông vào phòng tôi?” Tiếng hét của cô vang lên khắp hành lang, đủ lớn để những người bên ngoài nghe thấy rõ.
Ngay lập tức, một số người hiếu kỳ bắt đầu tụ tập trước cửa phòng. Ánh mắt của họ đầy tò mò và nghi ngờ. Cô ta diễn một cách hoàn hảo, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, như thể cô vừa bị tấn công.
Đạo diễn bước vào, ánh mắt sắc lạnh nhưng không lộ quá nhiều cảm xúc. Ông nhìn Lưu Nhã Nhã, lúc này đang ngồi co rúm lại bên mép giườNg, vẻ mặt đầy hoảng loạn. Giọng ông trầm xuống, đầy vẻ nghiêm nghị nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh.
"Nhã Nhã, có chuyện gì vậy?" Ông hỏi, giọng điệu như vừa quan tâm vừa trách móc.
Lưu Nhã Nhã ngước lên, đôi mắt ướt đẫm như vừa trải qua một đêm đầy kinh hoàng. Cô ta run rẩy đáp lời, giọng nói yếu ớt: "Đạo diễn... Em cũng không biết. Tối qua em về phòng, rồi Liam... anh ấy đột nhiên xuất hiện. Em đã cố chống cự, nhưng rồi ngất đi...
Đạo diễn nhíu mày khó hiểu, giọng ông trở nên nghiêm nghị: "Cô nói ai cơ? Liam?"
Ngay lúc đó, Lưu Nhã Nhã nhìn về phía đám đông ngoài cửa, bỗng nhiên cô đông cứng lại khi nhận ra Đinh Minh Nghị và Gia Nhi cũng đang đứng đó. Gia Nhi mỉm cười đầy ẩn ý, khóe môi cong lên chế giễu.
"Chồng tôi sao lại có thể xông vào phòng cô được chứ?" Gia Nhi nhẹ nhàng nói, giọng bình thản nhưng như từng nhát dao đâm vào sự tự tin của Lưu Nhã Nhã. "Chúng tôi đã ở cùng nhau cả đêm qua cơ mà."
Lưu Nhã Nhã lúc này hoảng hốt quay lại nhìn người đàn ông nằm trên giường bên cạnh. Khi chiếc chăn bị kéo xuống, cô choáng váng nhận ra đó không phải là Đinh Minh Nghị mà là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ.
Người đàn ông ấy bực bội kéo chăn khỏi đầu, mắt nhắm mắt mở, lẩm bẩm: "Làm cái gì mà ồn ào quá vậy? Khách sạn các người... có tin tôi báo lại với quản lý không hả?"
Khi anh ta hoàn toàn tỉnh táo và nhìn quanh căn phòng đầy người, anh ta ngạc nhiên thấy mình đang nằm cạnh một cô gái mặc đồ gợi cảm, còn không khí như vừa bắt quả tang một vụ ngoại tình. Đám đông bên ngoài không khỏi xì xào, những ánh mắt tò mò bỗng chốc trở nên khó xử.
Lưu Nhã Nhã kinh hoàng hét lên: "Anh là ai vậy?"
Người đàn ông bực tức đáp trả: "Câu này phải để tôi hỏi cô mới đúng. Đây là phòng tôi! Phòng 303, tôi có thẻ phòng đàng hoàng đấy! Mà cô và đám người này là ai vậy?"
Mọi người bắt đầu xôn xao, không khí trở nên ngột ngạt khi sự thật dần lộ rõ. Lưu Nhã Nhã hoảng loạn, kế hoạch tinh vi của cô ta bỗng dưng sụp đổ hoàn toàn.