Phải Lòng Gió Đông

Chương 50: Chào đón bất ngờ




Quả thật, sau sự kiện ồn ào tại khách sạn, Lưu Nhã Nhã đã tìm đến Hoàng Hiên cầu cứu. Cô ta không ngần ngại tuyên bố rằng mình đang mang thai con của anh, hy vọng rằng điều này sẽ khiến anh cảm thấy trách nhiệm và quyết định giúp đỡ mình. Nhưng, bất ngờ thay, Hoàng Hiên lại tỏ ra lạnh lùng và không nhận người. “Cô không có chứng cứ, đừng mong tôi sẽ dính vào vụ rắc rối này. Anh ta nói với giọng thờ ơ, như thể không hề có chút liên quan.

Bị bỏ rơi, Lưu Nhã Nhã cảm thấy vừa tức giận vừa thất vọng. Cô ta quyết định không cam chịu nữa, mà sẽ “cá chết lưới rách.” Cô ta triệu tập một cuộc họp báo, công khai toàn bộ sự việc, từ những âm mưu đã được lên kế hoạch cho đến mối quan hệ mờ ám giữa cô và Hoàng Hiền. Cô ta mong rằng điều này sẽ khiến cho dư luận chú ý và buộc Hoàng Hiên phải chịu trách nhiệm.

Tin tức nhanh chóng lan truyền trên các phương tiện truyền thông, và mọi thứ trở nên ồn ào hơn bao giờ hết. Vĩnh Hy không thể chấp nhận hình ảnh của công ty bị ảnh hưởng bởi vụ việc này. Chỉ sau vài ngày, công ty đã quyết định sa thải Hoàng Hiên, không muốn có thêm bất kỳ rắc rối nào liên quan đến anh ta.

Gia Nhi ngồi trong văn phòng, đọc dòng tin tức mới nhất về việc Lưu Nhã Nhã công khai mọi chuyện với báo chí và Hoàng Hiên bị công ty sa thải. Cô không biết nên cảm thấy vui mừng hay buồn bã. Dù sao đi nữa, giữa cô và Hoàng Hiên cũng từng có một quãng thời gian bên nhau, không còn tình thì vẫn còn nghĩa. Nhưng cái cách anh ta chọn để đối đầu với Minh Nghị khiến cô không thể cảm thông.

"Hoàng Hiên... Anh thực sự không biết điểm dừng" cô thầm nghĩ, đôi mắt dán chặt vào màn hình. Bây giờ thì thế nào? Công việc mà anh ta từng dùng hôn nhân để đổi lấy giờ cũng mất trắng. Không biết anh ta sẽ phải làm gì tiếp theo đây?"

Trong lòng Gia Nhi không khỏi có chút tiếc nuối. Nếu Hoàng Hiên chịu yên phận và không gây ra những trò hèn hạ, có lẽ mọi thứ đã không đến mức này. Nhưng sự cố chấp và tham vọng đã đẩy anh ta vào tình cảnh bế tắc, thậm chí còn liên lụy cả đến những người xung quanh.

Gia Nhi tự nhủ rằng đó không còn là mối bận tâm của cô nữa. Dù sao thì Minh Nghị – người đàn ông của cô cũng đã an toàn vượt qua mọi thử thách. Giờ đây, họ có thể tập trung vào những điều quan trọng hơn trong cuộc sống và bỏ lại những rắc rối phía sau.

Sau giờ làm, đồng nghiệp rủ rê Gia Nhi đi ăn uống, cô ngẫm nghĩ một chút. Minh Nghị vừa nói với cô hôm trước rằng anh phải bay sang nước ngoài làm việc với nhãn hàng mấy hôm mới về, An Nhiên thì dạo gần đây toàn ở bên bà nội, được Vương Dao chăm sóc rất chu đáo. Cảm giác trống trải bất chợt dâng lên, cô quyết định chấp nhận lời mời của mọi người.

"Hay là đến nhà tôi đi." Gia Nhi gợi ý, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy nhiệt tình. "Mọi người có thể thoải mái ăn uống, không cần chen chúc ở mấy chỗ đông người đâu."

Đề xuất này ngay lập tức được cả nhóm hưởng ứng. Một đồng nghiệp lên tiếng phấn khởi: "Chị Nina đúng là số một! Vừa thoải mái vừa đỡ phải lo tìm chỗ nữa, quá tuyệt!"

Mỹ Kỳ cũng không bỏ lỡ cơ hội, gọi điện cho chồng dặn dò: "Anh đón con giúp em nhé, đêm nay em đi 'quẩy' với mọi người, không say không về đâu!" Cả nhóm bật cười trước sự hăng hái của cô.

"Trước khi về, chúng ta ghé siêu thị Mua đồ ăn trước nhé. Về đến nhà Nina thì cùng nhau nấu nướng" một người trong nhóm đề nghị, ai nấy đều hào hứng đồng tình.

Khi công việc kết thúc, cả nhóm đồng nghiệp ríu rít kéo nhau đến siêu thị. Họ chọn đủ các loại thực phẩm, nào là rau củ tươi, thịt cá, thêm cả đồ tráng miệng và không quên vài chai rượu vang cho buổi tối thêm phần rộn rã. Tất cả rồi tập trung về căn hộ của Gia Nhi, quyết định biến nơi này trở thành một không gian ấm cúng, thân mật và đầy ắp niềm vui.



Gia Nhi đứng trước cửa nhà, mọi người thì xếp hàng phía sau đang chờ đợi. Cô vừa đặt ngón tay lên ổ khóa, nó ngay lập tức mở ra.

"Bà xã, bất ngờ không?" Giọng Đinh Minh Nghị vang lên từ bên trong. Cảnh tượng đập vào mắt cô khiến Gia Nhi suýt ngừng thở, anh đang đứng trong bếp, chỉ mặc mỗi chiếc tạp dề, còn cố tình tạo dáng khoe đôi mông căng tròn một cách vô cùng lố bịch. Gia Nhi giật mình hoảng hốt, nhanh chóng đóng cửa lại, mặt đỏ bừng bừng.

"Nina, chuyện gì vậy?" Một đồng nghiệp ngạc nhiên hỏi.

"Sao lại đóng cửa thế chị?" Những ánh mắt tò mò dồn hết về phía Gia Nhi.

Trong tình thế ngượng ngùng đến khó chịu, Gia Nhi vội tìm cách lấp liếm: "À.... mình... lộn nhà rồi! Phải, lộn nhà!"

Mỹ Kỳ nhíu Mày, rõ ràng không hiểu nổi. "Nhưng cậu vừa dùng vân tay mở cửa mà?"

Gia Nhi luống cuống, nỗ lực tìm cách thoát thân: "À... phải rồi, sáng nay có đội thi công sửa nhà... sửa bếp. Mọi thứ bây giờ bề bộn lắm. Hay là chúng ta đến chỗ khác đi."

Mỹ Kỳ gật đầu, đề xuất ngay: "Vậy thì đến nhà mình nhé, hơi bé một chút nhưng cũng gần đây thôi."

Cả nhóm đồng ý, chỉ còn lại Gia Nhi thở phào nhẹ nhõm, còn trong lòng thầm trách Đinh Minh Nghị vì màn "chào đón" quá đỗi bất ngờ đó.

Tối hôm đó, sau buổi ăn uống trở về nhà, Gia Nhi dành cả buổi để dỗ dành Đinh Minh Nghị. Anh nằm dài trên sofa, tựa đầu lên bụng cô với vẻ mặt ấm ức như một đứa trẻ bị bỏ rơi, đôi mắt trầm buồn nhìn lên trần nhà.

"Em nói thật đi, có phải mọi người thấy mông của anh rồi không?" Giọng anh vừa đáng thương vừa như trách móc, khiến Gia Nhi không nhịn được mà bật cười.

Cô nhẹ nhàng vuốt tóc anh, lắc đầu: "Không có mà, làm gì có ai thấy. Em đã đóng cửa ngay lập tức rồi còn gì."

Nhưng Minh Nghị vẫn chưa hết giận, anh khẽ hừ một tiếng: "Nhưng em cứ đóng cửa gấp như thế, chắc chắn mọi người sẽ nghi ngờ. Thật tình xấu hổ quá đi mất."