Phải Lòng Gió Đông

Chương 47: Kế hoạch




Gia Nhi ngồi lặng lẽ trong phòng làm việc, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại. Cô vừa hoàn thành xong mọi việc và đang có chút thời gian rảnh. Khi lướt qua các trang báo, dòng tin tức về việc Liam tham dự buổi ra mắt phim của Lưu Nhã Nhã xuất hiện tràn ngập khắp nơi.

gõ tên Lưu Nhã Nhã vào thanh tìm kiếm. Ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua hàng loạt hình ảnh về Lưu Nhã Nhã trong các sự kiện lớn gần đây, xen lẫn là những bức ảnh sinh hoạt đời thường đầy lộng lẫy và tinh tế. Khi dừng lại ở một bức ảnh, Nhã Nhã đang mỉm cười rạng rỡ, ôm một bó hoa trong nhà hàng vào buổi đêm, Gia Nhi khẽ sững lại. Cảm giác có gì đó khác lạ trong bức ảnh ấy.

Cô phóng to bức ảnh lên, mắt dừng ở góc bàn nơi một chiếc muỗng phản chiếu mờ nhạt. Bức ảnh nhòe nhoẹt nhưng đủ để Gia Nhi nhận ra một hình ảnh quen thuộc. Phản chiếu trên mặt muỗng, cô nhìn thấy một chiếc đồng hồ.

Tim Gia Nhi đập nhanh hơn. Đó không phải là bất kỳ chiếc đồng hồ nào, mà là chiếc Hoàng Hiên đã đeo hôm đó đến nhà bà ngoại của cô, chiếc đồng hồ xa xỉ với dây đeo màu xanh đậm, một chi tiết đặc biệt mà Hoàng Hiên đã từng giải thích với cô rất kỹ lưỡng. Anh ta nói rằng màu xanh này hợp mệnh với mình, và đó là lý do anh đã thay hết tất cả dây đồng hồ mà mình có được thành màu xanh.

Tim Gia Nhi đập nhanh hơn, từng nhịp đập dồn dập vang lên trong lồng ngực. Hàng loạt suy nghĩ xoay mòng trong đầu cô.

"Hoàng Hiên và Lưu Nhã Nhã... liệu họ có liên quan đến nhau. Đó là lời khẳng định cả Gia Nhi cũng là lời giải thích cho thế lực phía sau hỗ trợ hết mình cho Lưu Nhã Nhã. Những mảnh ghép rời rạc từ bấy lâu nay dần dần ghép lại thành một bức tranh rõ ràng hơn. Việc Lưu Nhã Nhã đột nhiên nổi lên như cồn, nhận được sự đầu tư mạnh mẽ, sự bảo trợ vô hình nhưng đầy quyền lực... tất cả dường như đều chỉ về một hướng: Hoàng Hiên.

Gia Nhi cảm thấy lo lắng tăng dần, mọi chuyện như thể được sắp xếp tinh vi nhằm đưa Minh Nghị vào một cái bẫy. Không thể ngồi yên, cô lập tức gọi cho Vương Dao. Bên kia đầu dây, Vương Dao đang tận hưởng trà chiều cùng những người bạn, trên tay bà còn bế An Nhiên với vẻ mặt rạng rỡ.

"Chào con dâu!" Vương Dao đáp lời với giọng vui vẻ.

"Mẹ... Minh Nghị tham gia sự kiện hôm nay mẹ có biết không?" Gia Nhi vội hỏi, không thể giấu được sự lo lắng trong giọng nói.

Mẹ biết, nó hôm qua vừa nhắn bảo buổi ra mắt phim khá bận rộn. Sao thế,

con lo cho nó gặp phải Lưu Nhã Nhã à?" Vương Dao cười nhẹ, nghĩ rằng Gia Nhi chỉ đang quan tâm thông thường.

Gia Nhi bên kia nói gì đó, Vương Dao liền trở nên nghiêm túc hơn. "Được rồi, mẹ hiểu rồi. Con yên tâm, mẹ sẽ theo dõi chuyện này sát sao. Nhưng nhớ là đừng quá căng thẳng. Để mẹ lo liệu phần còn lại."



Sau khi tắt điện thoại, một người bạn ngồi gần Vương Dao khẽ hỏi, "Sao trông cô nói chuyện với con dâu mà căng thẳng thế?"

Vương Dao đặt chiếc điện thoại xuống bàn, ánh mắt nghiêm nghị nhìn người phụ nữ trước mặt. "Từ Lộ, cô có biết hôm nay nhà hàng của cô đón tiếp một đoàn phim không?"

Từ Lộ nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng đáp, "Tôi có nghe nói qua. Nhưng mọi thứ đều giao cho quản lý và nhân viên rồi, không để tâm lắm"

Vương Dao nghiêng người, ánh mắt sắc lạnh lóe lên. "Tôi cần nhờ cô một chuyện."

Từ Lộ đặt tách trà xuống, tò mò hỏi, "Chúng ta là bạn bè lâu năm, có gì cứ nói thẳng đi."

Sau khi buổi ra mắt phim kết thúc, cả đoàn làm phim cùng các khách mời di chuyển đến một nhà hàng sang trọng đã được chuẩn bị sẵn để tổ chức tiệc ăn mừng. Bầu không khí tại nhà hàng vô cùng náo nhiệt, ánh đèn lung linh chiếu sáng từng góc phòng, rượu vang đỏ được rót ra liên tục. Minh Nghị giữ thái độ điềm tĩnh, lịch thiệp trong suốt buổi tiệc, nhưng trong lòng anh luôn duy trì một sự cảnh giác thầm lặng.

Lưu Nhã Nhã đã âm thầm lên kế hoạch từ trước, cô ta cấu kết với một nhân viên nhà hàng, ra dấu hiệu để bỏ thuốc vào ly rượu của Minh Nghị. Khi anh cạn ly hết ly này đến ly khác do nhân viên đưa đến, Lưu Nhã Nhã chờ đợi trong âm thầm. Ánh mắt cô ta thoáng chút lạnh lùng nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ dịu dàng, điềm tĩnh.

Minh Nghị cảm thấy đầu óc mình nặng trĩu, những tiếng cười nói xung quanh như trở nên mơ hồ. Khi ly rượu cuối cùng được đưa đến, anh đã không còn sức để từ chối. Dường như không có ai nhận ra sự lén lút của Lưu Nhã Nhã và nhân viên nhà hàng, cả không gian vẫn ngập tràn trong bầu không khí ăn mừng.

Sau khi Minh Nghị cạn ly, nhân viên được Lưu Nhã Nhã nhờ cậy tiến lại gần, ân cần nói: “Tôi đưa anh lên phòng nghỉ ngơi nhé. Có vẻ như anh cần một chút thời gian để hồi phục” Minh Nghị gật đầu, không còn đủ sức để phản đối, cảm giác cơ thể mình như chìm trong mệt mỏi.

Nhân viên dẫn anh ra thang máy, Lưu Nhã Nhã lén lút quan sát từ xa, miệng nở một nụ cười đắc ý. Khi họ đã vào trong phòng, nhân viên ấy nhắn tin cho Lưu Nhã Nhã, chỉ vỏn vẹn một câu: “Đã đưa anh ấy vào phòng 303, camera hành lang đã tắt.”

Lưu Nhã Nhã cảm thấy hài lòng. Không còn trở ngại nào nữa, mọi thứ đã được sắp đặt theo ý cô ta. Cô ta chậm rãi tiến về phía phòng 303, trong lòng dâng trào sự phấn khích và mong chờ.