Tối hôm đó, sau khi An Nhiên đã ngủ say, Gia Nhi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại để không làm cậu bé thức giấc. Cô đứng một lúc, nhìn An Nhiên nằm yên bình trên giường, lòng tràn ngập tình thương. Mọi thứ với An Nhiên dường như thật dễ dàng, thế giới của cậu bé hiện tại đầy niềm vui và hạnh phúc.
Gia Nhi mỉm cười rồi rón rén bước ra khỏi căn hộ. Cô cẩn thận khóa cửa rồi đi nhanh về phía căn hộ của Minh Nghị ngay cạnh. Chỉ vài bước chân nhưng lòng cô lại dâng lên một cảm giác phấn khích kỳ lạ.
Minh Nghị đã chờ sẵn ở cửa, vừa thấy Gia Nhi xuất hiện, anh khẽ cười. "Cún con chịu trả em cho anh rồi ?" anh nói đùa, ánh mắt tràn đầy sự yêu chiều.
Gia Nhi khẽ nhún vai, bước vào căn hộ của Minh Nghị. "Thằng bé ngủ say rồi, em mới dám đi"
Minh Nghị đóng cửa lại, tiến tới vòng tay ôm cô từ phía sau. "Anh nhớ em cả ngày nay" giọng anh trầm ấm thì thầm bên tai cô.
Gia Nhi khẽ rùng mình khi cảm nhận hơi ấm từ vòng tay của Minh Nghị, trái tim cô đập nhanh hơn. Cô khẽ cười, xoay người lại để đối diện với anh. "Không phải vừa gặp sao?"
Minh Nghị nhướng mày, giữ lấy eo cô thật chặt, giọng nói của anh pha chút trêu đùa nhưng vẫn ẩn chứa sự nghiêm túc. "Đúng là có gặp, nhưng không được thân mật như thế này. Gần mà lại xa, em hiểu không?"
"Em thấy chúng ta cũng đang ở rất gần nhau rồi" cô khẽ đáp lại, vươn tay chạm nhẹ vào ngực anh, đôi mắt lóe lên chút tinh nghịch.
Minh Nghị nhìn cô, nụ cười nơi khóe môi anh ngày càng sâu hơn. "Gần đến thế này... có phải anh nên tranh thủ không nhỉ?"
Trước khi Gia Nhi kịp phản ứng, Minh Nghị đã cúi xuống hôn cô, nụ hôn dịu dàng mà nồng nàn.
Sau khi nụ hôn kéo dài một lúc, Minh Nghị nhẹ nhàng kéo Gia Nhi ra ban công. Không gian yên tĩnh và thoáng mát, ánh đèn thành phố lấp lánh phía xa tạo nên một khung cảnh lãng mạn. Cả hai ngồi xuống ghế, anh vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, cảm nhận làn gió nhẹ thổi qua.
Gia Nhi khẽ tựa vào vai Minh Nghị, đôi mắt xa xăm. "Em có nhìn qua lịch trình rồi, sắp tới anh có vẻ sẽ rất bận."
Minh Nghị khẽ cúi xuống, ánh mắt dịu dàng nhưng không giấu được sự lo lắng. "Ừm, lịch trình khá dày đặc. Sau chương trình này, anh sẽ phải tham gia thêm vài dự án nữa."
Gia Nhi nhíu mày, giọng nhẹ nhàng nhưng không kém phần quan tâm. "Anh vốn là ca sĩ, đáng lẽ công ty nên để anh tập trung vào âm nhạc nhiều hơn. Sao lại cứ nhận hết chương trình này đến chương trình khác? Nhìn anh thế này em thấy không ổn chút nào."
Minh Nghị cười nhạt, ánh mắt xa xăm. "Đó là chiến lược của công ty. Họ muốn khai thác nhiều mặt của anh, để công chúng thấy một Liam đa tài hơn, đồng thời tăng mức độ nhận diện"
Gia Nhi khẽ thở dài, giọng đầy lo lắng. "Em chỉ sợ anh sẽ kiệt sức khi phải làm những điều mà mình không thực sự yêu thích. Chương trình lần trước phát sóng rồi, em có xem qua... Khán giả dường như rất hứng thú."
Minh Nghị nhún vai, cười nhẹ. "Anh còn chưa kịp xem nữa"
Gia Nhi ngừng lại một chút, rồi khẽ hỏi. "Anh có biết fan couple của anh và Lưu Nhã Nhã đang hoạt động rất tích cực không?" (
Minh Nghị quay sang nhìn cô, ánh mắt tinh nghịch. "Em đang ghen à?"
Gia Nhi thoáng đỏ mặt, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Không có đâu. Nghệ sĩ tham gia show thực tế thường bị ghép đôi thế mà."
Minh Nghị nheo mắt, giọng có phần ngạc nhiên. "Anh và Lưu Nhã Nhã cũng chẳng tiếp xúc nhiều, sao lại có fan couple được? Chẳng lẽ mọi người thích ghép đôi chỉ vì vài cảnh quay chung?"
Gia Nhi cười nhẹ, giọng trêu chọc. "Có lẽ vì hai người trông hợp nhau đấy"
Minh Nghị bật cười. "Thật kỳ lạ. Được rồi, ngày mai anh sẽ nói công ty lên tiếng phủ nhận. Để người ta không hiểu lầm nữa, được chưa?"
Gia Nhi lắc đầu, nhưng trong mắt vẫn ánh lên sự dịu dàng. "Không cần phải làm thế đâu, công ty sẽ không đồng ý, cũng chẳng ai nói hai người yêu đương. Đó chỉ là một phần của công việc thôi, có khi anh lên tiếng lại còn bị phản ứng ngược."
Minh Nghị khẽ nhíu mày, nhìn Gia Nhi đầy suy nghĩ. "Nhưng anh không muốn em phải nghe mấy tin đồn nhảm nhí đó."
Gia Nhi khẽ cười, trêu anh "Mấy dự án sắp tới của anh cũng có mặt Lưu Nhã Nhã, người ta con gái không vội anh vội cái gì ?"
"Vậy sắp tới em có theo anh đi quay được không?" Minh Nghị hỏi, ánh mắt đầy hy vọng.
Gia Nhi lắc đầu nhẹ nhàng, nụ cười của cô có chút ngượng ngùng. "Em nghĩ anh nên mang Duy Anh theo cùng thì tốt hơn. Sắp tới, em có khá nhiều việc bận rộn."
"Phan Duy Anh gần đây chìm đắm trong tình yêu, làm sao mà còn tâm trí lo cho anh được chứ?" Anh nhắc nhở.
"Chẳng lẽ anh không như vậy?" cô nói, ánh mắt có chút trêu chọc.
Minh Nghị nghe xong phì cười, gật đầu đồng tình. "Đúng vậy, anh cũng đang chìm đắm trong tình yêu"
Hoàng Hiên sau khi về nước không lâu đã gọi điện cho hội anh em thân thiết để tổ chức một buổi tiệc mừng anh lên chức. Trong buổi tiệc, không khí thật vui vẻ, tiếng cười vang vọng, tất cả mọi người đều tỏ ra phấn khởi.
“Chúc mừng Hoàng Hiên đã trở về và đạt được thành công lớn!” Một người bạn đứng dậy, cầm ly bia lớn, hét lên với giọng phấn khích. Cả bàn nhậu lập tức nâng ly và hô vang: “Chúc mừng!”
Hoàng Hiên cười rạng rỡ, cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong lòng. “Cảm ơn mọi người, không có các cậu, mình cũng không thể làm được điều này!” Anh nói, giọng nói pha chút cảm xúc.
“Chúng ta phải ăn mừng thật lớn!” Một người bạn khác đề nghị, mắt sáng rực. “Hôm nay không chỉ mừng chức vụ mới, mà còn là sự trở về của cậu! Phải có món ngon, rượu chất lượng!”
Tâm trạng vui vẻ càng dâng cao khi ly rượu được nâng lên, Hoàng Hiên cảm thấy mình đang ở trên đỉnh cao của thế giới. Không khí trong quán nhậu vẫn rất sôi nổi, nhưng sau một thời gian, mọi người bắt đầu cảm thấy no nê, và không ai còn uống nổi nữa.
Trong lúc mọi người đang chúc mừng nhau và Chuẩn bị ra về, một đồng nghiệp cũ lân la lại gần, giọng say bét nhè: “Có chuyện này tôi muốn nói với cậu, nhưng không biết có nên không?”