Phải Lòng Gió Đông

Chương 33: Ba của An Nhiên




Hoàng Hiên vẫn ngồi trong xe, tim đập dồn dập khi những gì vừa chứng kiến bắt đầu hiện rõ trong đầu. Lúc chiếc xe chở An Nhiên và người đàn ông kia rời đi, âm thanh loáng thoáng của tiếng gọi "ba" vang lên trong không khí. Cảm giác nghẹn ngào như một luồng gió lạnh lướt qua người anh, khiến anh cứng đờ, không thể tin vào tai mình.

Từng chi tiết như những mảnh ghép xếp dần vào đúng chỗ, khiến sự thật không thể nào rõ ràng hơn.

Khi chiếc xe kia đã khuất tầm mắt, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Hoàng Hiền. "Là Liam... Anh lẩm bẩm, rồi bàng hoàng nhận ra sự thật. Đinh Minh Nghị, ngôi sao trẻ tuổi đang nổi danh, lại chính là người đàn ông Gia Nhi lựa chọn.

Hoàng Hiên nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén cơn giận dữ trào dâng. "Sao lại là cậu ta? Nina, em thay đổi rồi." (2)

Anh nắm chặt vô lăng, móng tay bấm sâu vào lớp da bọc. Sự ganh tị và cay đẳng tràn ngập, khiến anh cảm thấy nhục nhã. "Minh Nghị có cái gì hơn anh chứ? Chỉ là một thằng nhóc nổi tiếng nhờ chút hào nhoáng bên ngoài, sao có thể thay thế anh được?" (7)

Nhưng rồi, giữa cơn bão cảm xúc hỗn độn ấy, một quyết tâm mới bắt đầu hình thành. Hoàng Hiên biết rằng cuộc chiến này chưa kết thúc. Anh không thể dễ dàng từ bỏ như thế. Càng nghĩ về điều đó, anh càng tin rằng mình có thể giành lại cô. "Nếu đây là một cuộc chơi, thì anh sẽ không để thua dễ dàng vậy đâu"

Minh Nghị dừng xe trước cửa chung cư, nhìn vào gương chiếu hậu, nụ cười vẫn còn trên môi khi thấy An Nhiên đang hớn hở nghịch chiếc mũ lưỡi trai trên ghế sau.

"Ba, hôm nay con có khoe với các bạn là ba nổi tiếng lắm!" An Nhiên nói với giọng đầy tự hào.

Minh Nghị bật cười, quay người lại xoa đầu thằng bé. "Thế các bạn có tin không?"

"Chưa tin lắm, nhưng con không cần chứng minh gì cả. Vì con biết ba là người tuyệt vời nhất!" An Nhiên nhảy khỏi xe với sự phấn khởi. Minh Nghị đứng cạnh, nhìn con trai mình với ánh mắt ấm áp và đầy yêu thương.



Vào đến nhà, An Nhiên nhanh chóng chạy tới ghế sofa, Minh Nghị lười biếng ngồi xuống, ngắm nhìn con trai với niềm hạnh phúc trọn vẹn. Anh cảm thấy mình may mắn hơn bất cứ ai khi có An Nhiên trong cuộc đời.

"Ba, chơi với con nhé!" An Nhiên vồ lấy bộ đồ chơi trên bàn rồi kéo tay Minh Nghị.

"Được thôi, nhưng lần này con không được ăn gian nữa đâu nhé!" Minh Nghị giả vờ nghiêm khắc, nhưng ánh mắt anh vẫn không giấu nổi sự trìu mến. Hai cha con cùng ngồi chơi với nhau, tiếng cười giòn tan của An Nhiên vang vọng khắp căn phòng nhỏ. Mỗi khi Minh Nghị nhìn thấy con cười, trong lòng anh lại tràn đầy niềm hạnh phúc khó tả.

"Ba có phải siêu anh hùng không?" An Nhiên bất ngờ hỏi, ánh mắt ngước lên nhìn Minh Nghị đầy mong đợi.

Minh Nghị bật cười, cúi xuống gần con trai, "Con thấy ba giống siêu anh hùng à?"

An Nhiên gật đầu chắc nịch, "Ba không chỉ là siêu anh hùng, mà còn là siêu baba của con nữa!"

Minh Nghị khựng lại, tim anh như lỡ một nhịp. Câu nói đơn giản của An Nhiên chứa đựng tất cả tình yêu và niềm tin mà cậu bé dành cho anh. Anh ôm chầm lấy con trai, vùi đầu vào mái tóc mềm của An Nhiên. "Ba sẽ luôn là siêu anh hùng của Cún con, và ba sẽ bảo vệ con, luôn luôn."

Gia Nhi bước vào nhà, cánh cửa vừa khép lại, cô đã nghe thấy tiếng cười giòn tan của An Nhiên vang lên từ phòng khách. Đặt túi xách xuống bàn, cô nhẹ nhàng bước tới, không muốn phá vỡ khoảnh khắc vui vẻ của hai cha con.

Cảnh tượng trước mắt khiến cô bất giác mỉm cười. An Nhiên đang nằm lăn lộn trên sàn, cười ngặt nghẽo khi Minh Nghị cố gắng "bắt" cậu bé với những động tác vụng về nhưng đầy yêu thương. Minh Nghị, trên khuôn mặt anh là nụ cười rạng rỡ, không chút dấu vết của hình ảnh một ngôi sao nổi tiếng. Ở đây, anh chỉ đơn giản là một người cha, tràn đầy hạnh phúc khi được chơi cùng con trai mình.

"An Nhiên, con thua rồi! Ba là siêu anh hùng, không thể đánh bại được đâu!" Minh Nghị tuyên bố, tiếng cười của anh hòa cùng tiếng cười của An Nhiên tạo nên một không khí ấm cúng lạ thường.

"Chà, hai người đang phá nhà đó hả?" Gia Nhi bước tới, giọng nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự vui vẻ.



Minh Nghị và An Nhiên đồng loạt quay lại. An Nhiên lập tức nhảy lên, chạy về phía mẹ, đôi mắt sáng rực. "Mẹ về rồi! Mẹ xem, ba bắt con thua, nhưng con không chịu đâu!"

Minh Nghị nhìn Gia Nhi, một nụ cười ấm áp nở trên môi. "Em về đúng lúc lắm, cứu anh khỏi siêu quậy này đi."

Gia Nhi cười khúc khích, cúi xuống bế An Nhiên lên, "Thế ba có xử tệ với con không, siêu quậy của mẹ?"

An Nhiên cười giòn, lắc đầu. "Ba chơi vui lắm, mẹ ạ!"

Cô đặt An Nhiên xuống ghế rồi nhìn Minh Nghị. "Hôm nay hai cha con có vẻ vui nhỉ?" Giọng cô có chút chọc ghẹo, nhưng ẩn sau đó là niềm hạnh phúc khó tả.

"Anh chỉ cố gắng bù đắp cho những ngày tháng không được ở bên con thôi, Minh Nghị nhẹ giọng đáp, ánh mắt anh tràn đầy sự chân thành khi nhìn Gia Nhi.

Gia Nhi gật đầu, cô hiểu. Dù quá khứ có những khúc mắc, nhưng hiện tại, nhìn hai cha con cười đùa cùng nhau, cô biết Minh Nghị đã làm đúng vai trò của mình.

"Được rồi, cả nhà mình ăn tối thôi. Mẹ đói lắm rồi" cô nói, phá tan không khí cảm động.

"Yeah, ăn tối thôi!" An Nhiên hét lên đầy hào hứng, khiến cả hai bật cười.

Trong khoảnh khắc ấy, Gia Nhi cảm thấy cuộc sống của mình cuối cùng cũng đã trọn vẹn, với những người mà cô yêu thương bên cạnh. Là cuộc sống mà Gia Nhi 32 tuổi năm đó từng mong muốn, tất cả đều vô cùng hoàn mỹ.