Hoàng Hiên quay sang, hơi ngạc nhiên khi thấy người bạn cũ có vẻ nghiêm túc. “Cứ nói đi, không sao đâu. Có gì mà phải e ngại?” Anh đáp, tò mò.
Người đồng nghiệp nhìn quanh một cách thận trọng, như thể đang cân nhắc xem có nên tiếp tục nói hay không. Cuối cùng, anh ta hạ giọng, ghé sát Hoàng Hiên: "Cậu biết tôi làm việc ở khách sạn rồi mà, phải không? Cách đây không lâu, có một đoàn phim đến chỗ chúng tôi thuê phòng. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu như tôi không tình cờ bắt gặp... Nina, vợ cũ của cậu."
Hoàng Hiên ngay lập tức chững lại khi nghe đến cái tên đó. Sự vui vẻ, men say từ những ly rượu vừa uống như bị thổi bay. Anh cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng không thể ngăn cảm giác khó chịu đang dâng lên trong lòng. “Cậu nói tiếp đi.... Cậu bắt gặp cô ấy làm gì?” Hoàng Hiên cố giữ giọng đều, nhưng ánh mắt đã đầy căng thẳng.
Người đồng nghiệp nuốt khan, ngập ngừng vài giây trước khi nói tiếp: "Ban đầu, tôi nghĩ không có gì lạ, cô ấy làm việc trong ngành giải trí mà. Nhưng điều đáng chú ý là... cô ấy không ở chung với đoàn. Người ta thuê cho cô ấy một phòng riêng, ở tầng biệt lập chỉ dành cho khách VIP"
Hoàng Hiên chau mày. Cảm giác khó chịu trong lòng càng ngày càng lớn. “Vậy thì sao? Đừng vòng vo nữa, cậu có chuyện gì thì nói thẳng đi.” Giọng anh bắt đầu lạnh lùng hơn, mắt ánh lên sự cảnh giác.
Người đồng nghiệp hít một hơi sâu, rồi lén lấy điện thoại ra từ túi áo khoác. Anh ta nhìn quanh một lần nữa, như thể sợ bị ai đó nghe lén, rồi mở một đoạn video ngắn trong điện thoại. "Cậu xem cái này, nhưng đừng nói với ai là tôi cho cậu xem. Nếu không, quản lý khách sạn mà biết được, tôi mất việc như chơi."
Hoàng Hiên chăm chú nhìn màn hình điện thoại. Trong video, hình ảnh hơi mờ nhưng vẫn nhận ra rõ ràng là Đinh Minh Nghị, người đàn ông mà anh vừa nghe đồn thổi, đang đứng ở hành lang của khách sạn. Minh Nghị cúi xuống hôn tạm biệt một người phụ nữ trước khi bước vào phòng của mình. Cảnh quay được ghi lại vào lúc tờ mờ sáng, ánh đèn hành lang làm mờ nhạt hình ảnh, nhưng Hoàng Hiên có thể nhận ra người phụ nữ đó là ai. Tim anh như bị bóp nghẹt, đầu óc rối bời.
Người phụ nữ ấy không ai khác chính là Gia Nhi.
Hoàng Hiên nắm chặt điện thoại, ánh mắt đanh lại, cảm giác tức giận và đau đớn trào dâng trong lòng. "Đây là Liam?"
"Phải, cậu ta là ngôi sao trẻ đang hot nhất dạo gần đây đó. Tôi lúc đầu cũng không dám tin, không ngờ Nina chia tay cậu xong lại tìm được chỗ dựa tốt như vậy. "
Hoàng Hiên siết chặt chiếc điện thoại trong tay, ánh mắt lạnh lùng. "Chỗ dựa tốt? Đấy chỉ là một thằng nhóc con! Nghề này thì làm được bao lâu? Không chừng, chính cô ấy bị cậu ta lừa!"
Người đồng nghiệp nhún vai, cười khẩy. "Cũng có thể. Nhưng nghe nói cô ấy có một đứa con trai riêng, cậu ta vẫn chịu chấp nhận tất cả ?"
Hoàng Hiên không thể nghe thêm được nữa. Anh đứng phắt dậy, cảm giác cay đẳng, nhục nhã và sự đố kỵ trộn lẫn trong lòng. Một thằng nhóc chân ướt chân ráo vào đời lại chiếm lấy tất cả những gì anh đã bỏ lỡ. Không còn ai xung quanh, anh chỉ còn lại chính mình và nỗi day dứt khôn nguôi.
Bước ra khỏi quán, cơn gió lạnh như thổi qua lòng ngực trống rỗng của anh. Hình ảnh Gia Nhi và Minh Nghị bên nhau không ngừng ám ảnh trong đầu, mỗi bước đi lại nặng trĩu thêm một nỗi đau mà anh chưa từng nghĩ tới.
"Chẳng lẽ cô ấy đã thực sự quên mình rồi sao?"
Minh Nghị lướt qua từng góc phim trường, cố gắng giữ nụ cười trên môi nhưng lòng đầy khó chịu. Gia Nhi không đi cùng anh trong chuyến quay này khiến anh cảm thấy lạc lõng, thiếu vắng một điều gì đó quen thuộc.
Chưa kể, bên cạnh anh còn có Phan Duy Anh bạn thân kiêm trợ lý mà đáng lẽ ra phải tập trung vào công việc thì lại suốt ngày dán mặt vào điện thoại. Minh Nghị cứ phải nghe hết lần này đến lần khác những cuộc trò chuyện nhăng nhít giữa Duy Anh và bạn gái Mỹ Ái của cậu ta. Tiếng cười nói yêu đương làm anh thêm bực bội. Mỗi khi nghe thấy giọng của Duy Anh âu yếm qua điện thoại, Minh Nghị chỉ muốn giật lấy cái điện thoại rồi quăng đi cho khuất mắt.
"Bé à, tối nay anh nhớ em quá, làm xong đừng quên gọi cho anh nhé" tiếng Duy Anh vang lên, giọng ngọt ngào đến phát ngán.
Minh Nghị nén tiếng thở dài, bước qua Duy Anh mà không nói một lời. "Thật là vô dụng" anh nghĩ thầm. "Cậu ta thì có thể trò chuyện thoải mái, còn mình thì chẳng thể gọi cho Gia Nhi dù chỉ một phút.
Duy Anh trở lại sau cuộc điện thoại, vẻ mặt rạng rỡ như được nạp đầy năng lượng. Anh chàng bước vào phòng với nụ cười tươi rói, hăng hái nhìn quanh rồi tiến đến chỗ Minh Nghị.
"Cậu chưa ăn cơm à?" Duy Anh ngạc nhiên hỏi khi thấy hộp cơm vẫn còn nguyên trên bàn, chưa đụng đũa.
Minh Nghị hừ lạnh, nhướng mày đáp lại: "Cơm chó no rồi."
Duy Anh bật cười ngượng ngùng, nhưng trong ánh mắt vẫn lấp lánh hạnh phúc. "Cậu cố gắng thêm mấy bữa nữa là về rồi, cần gì phải ở đây nói chuyện phủ đầu tôi chứ? Có ghen tị thì cũng từ từ thôi."
Minh Nghị liếc nhìn Duy Anh, tay gõ nhịp trên bàn đầy vẻ bực dọc. "Tôi nghĩ cậu nên bị trừ lương rồi đấy, suốt ngày chỉ lo yêu đương, bỏ bê công việc"
Duy Anh vội vàng chắp tay năn nỉ, mặt đầy vẻ hối lỗi nhưng vẫn không giấu được nụ cười. "Đừng mà đại ca, tôi biết lỗi rồi! Thật ra, tôi ở đây ngoài lo công việc còn có một nhiệm vụ khác nữa."
Minh Nghị nhíu mày. "Nhiệm vụ gì?"
Duy Anh cúi đầu ghé lại gần, giọng thì thầm như sợ có ai nghe thấy. "Mỹ Ái dặn tôi phải canh chừng cậu đấy. Cô ấy lo cậu và Lưu Nhã Nhã dạo này gần gũi quá mức, fan đẩy thuyền dữ lắm. Cô ấy bảo tôi phải xem cậu có gì mờ ám không, có làm chuyện gì giấu giếm Nina không."
Minh Nghị nghe xong bật cười lớn, lắc đầu ngán ngẩm. "Cái đó thì các người không cần lo thừa đâu. Tôi rất biết an phận. Không có chuyện gì mà phải giấu giếm cả"
Duy Anh nhún vai, rồi nhìn Minh Nghị đầy ẩn ý. "Cậu thì an phận, nhưng tôi không chắc Lưu Nhã Nhã cũng như vậy đâu"