Vài ngày sau, chương trình thực tế mà Minh Nghị tham gia đã hoàn tất những cánh quay ' cuối cùng. Gia Nhi thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về, tâm trạng có phần nhẹ nhõm, ở đó có hơi không an toàn...
Cuộc sống của Gia Nhi và Minh Nghị ngày càng tràn ngập hạnh phúc. Hai người tận hưởng từng khoảnh khắc bên nhau, nhưng có lẽ giữa những yêu thương ấy, có lẽ người cảm nhận rõ nhất chính là An Nhiên, bởi vì cuối cùng thằng bé cũng có được một gia đình trọn vẹn.
Một buổi chiều, khi đang ở nhà trẻ chờ ba mẹ đến đón, An Nhiên bất ngờ bị mấy bạn cùng lớp trêu chọc.
“An Nhiên, cậu không có ba à? Sao chưa bao giờ thấy ba cậu đến đón vậy?”
Cậu bé lập tức đứng dậy, đôi mắt lấp lánh ánh lên sự tự hào. “Tớ có ba chứ! Ba tớ còn là người rất nổi tiếng nữa!”
Cả nhóm bạn dừng lại, tỏ vẻ nghi ngờ. “Nổi tiếng á? Ba cậu là ai?”
An Nhiên ngẩng cao đầu, nói to rõ ràng: “Ba tớ là...thôi, không nói cho cậu biết, ba tớ thường xuất hiện trên TV, còn nhiều người hâm mộ nữa! Không tiệnn tiết lộ”
Sự tự tin của An Nhiên khiến đám trẻ xung quanh ngạc nhiên, vài đứa tròn mắt, vài đứa thì lẩm bẩm không tin. Nhưng An Nhiên không cần phải chứng minh thêm điều gì, bởi với cậu, ba là người tuyệt vời nhất trên đời.
Đúng lúc An Nhiên tự hào về ba mình thì Hoàng Hiên bất ngờ xuất hiện. Anh ta đứng từ xa, ánh mắt dõi theo cuộc trò chuyện của đám trẻ, nụ cười nhạt thoáng qua môi khi nghe An Nhiên nhắc đến "ba". Đã bao lâu rồi kể từ ngày anh và Gia Nhi chia tay, anh vẫn không thể quên cô, cũng chẳng tìm được ai có thể thay thế vị trí đó. Những năm tháng qua, anh miệt mài theo đuổi sự nghiệp, thăng tiến với vị trí phó giám đốc của một tập đoàn lớn, nhưng trong lòng lúc nào cũng trống trải, thiếu vắng.
Hoàng Hiên bước chậm lại, bàn tay siết chặt chiếc cặp trong tay. Anh đã vô tình nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của An Nhiên và đám trẻ, và ngay lập tức một cảm giác bối rối dâng lên trong lòng. Mọi thứ dường như mơ hồ và khó hiểu, đặc biệt là khi cậu bé rõ ràng vừa khẳng định với sự tự hào rằng mình có một "ba" nổi tiếng. Trái tim Hoàng Hiên bỗng đập mạnh.
Anh đứng đó, lặng người, trong đầu không ngừng xoay vòng những câu hỏi. Nếu Gia Nhi thực sự đã sinh con nhờ thụ tinh nhân tạo như anh từng nghĩ, vậy thì "ba" mà An Nhiên nhắc đến là ai? Là ba ruột của thằng bé hay chỉ là giản là tình mới của cô ?
Cảm giác bối rối chuyển thành sự tức giận âm ỉ. Trước đây, anh đã chọn sự nghiệp, chọn rời đi để theo đuổi tham vọng cá nhân. Nhưng không ngờ, chỉ sau vài năm, Gia Nhi lại có thể bắt đầu một cuộc sống mới, thậm chí có thể là với một người đàn ông khác.
Hoàng Hiên nhìn An Nhiên, sự tò mò lấn át hết thảy. Đứa bé này liệu có biết anh là ai không? Anh bước tới, nở một nụ cười đầy toan tính. Tâm trí anh nhanh chóng lập ra một kế hoạch: Nếu có thể tiếp cận An Nhiên, biết đâu qua cậu bé anh có thể dần dần quay lại với Gia Nhi.
"Chào cháu, cháu là An Nhiên phải không?" Hoàng Hiên nói với giọng thân thiện, cố gắng tỏ ra gần gũi.
An Nhiên ngẩng lên, ngạc nhiên nhìn người đàn ông lạ mặt. “Chú là ai?”
Hoàng Hiên cười nhẹ. “Chú là bạn của mẹ cháu. Hôm nay chú đến thăm mẹ cháu, nhân tiện gặp cháu ở đây luôn.”
An Nhiên nghiêng đầu, tò mò, nhưng vẫn cảnh giác. “Mẹ không nói gì về chú cá."
Một thoáng bối rối thoáng qua trên gương mặt Hoàng Hiên, nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh. " Có lẽ Nina bận quá nên quên nhắc đến chú thôi.
Hoàng Hiên nói với giọng thân thiện, cố gắng tỏ ra gần gũi. "Mẹ cháu nhờ chú đến đón cháu hôm nay. Chúng ta đi thôi nào."
An Nhiên nhìn Hoàng Hiên, đôi mắt lấp lánh ngây thơ nhưng cũng không kém phần nghi ngờ. Cậu bé chưa bao giờ thấy người đàn ông này trước đây, và mẹ cậu cũng chưa từng nhắc đến ông ta. "Cháu không biết chú là ai. Mẹ cháu không bao giờ nhờ người lạ đến đón cháu."
Trước lời nói thẳng thắn của An Nhiên, Hoàng Hiên cảm thấy hơi khó chịu nhưng vẫn cố giữ nụ cười. "Không sao, cháu chỉ cần đi với chú, mẹ cháu sẽ giải thích sau."
Ngay lúc đó, một giáo viên của nhà trẻ bước tới. Người phụ nữ nhìn Hoàng Hiên với vẻ cảnh giác, đôi mắt quét qua từ đầu đến chân anh. "Xin lỗi, anh là ai? Tôi chưa thấy anh bao giờ. Anh có giấy tờ gì để chứng minh là người thân của cháu An Nhiên không?"
Hoàng Hiên khựng lại, không ngờ rằng mình lại bị chặn ngay từ bước đầu. Sự khó chịu trong lòng anh dâng lên, nhưng anh nhanh chóng che giấu cảm xúc, vờ bình tĩnh lấy điện thoại ra. "À, tôi chỉ quên mang giấy tờ theo. Để tôi gọi cho mẹ của An Nhiên"
Giáo viên không rời mắt khỏi anh, thái độ nghiêm túc hơn. "Anh không có giấy tờ xác nhận thì không thể đón cháu An Nhiên được. Đây là quy định của nhà trường. Mời anh rời khỏi khu vực này cho đến khi chúng tôi có thể liên hệ được với phụ huynh của cháu"
Hoàng Hiên cắn răng, lòng thầm chửi rủa sự nghiêm ngặt này. Anh gật đầu qua quýt, quay lưng bước đi trong khi cảm giác thất bại bao trùm.
Khi ngồi vào xe, chuẩn bị rời đi, Hoàng Hiên chợt nhận thấy một chiếc xe sang trọng vừa dừng lại trước cổng nhà trẻ. Chiếc xe trông rất quen mắt, nhưng anh chưa kịp nhớ ra đã thấy một người đàn ông bước xuống. Người đàn ông này mặc áo khoác dài, đội mũ và đeo kính râm che kín mặt, tạo cảm giác như cố ý không muốn bị nhận diện. Có điều gì đó trong dáng vẻ của anh ta khiến Hoàng Hiên thấy quen thuộc, nhưng anh không thể nhớ ra đã gặp người này ở đâu.