Phải Lòng Gió Đông

Chương 16: Mua gối




Sáng hôm sau, khi ánh nắng len lỏi qua rèm cửa sổ, Gia Nhi chậm rãi mở mắt, cảm giác mơ màng của giấc ngủ vẫn còn vương vấn. Nhưng ngay khi cô nhận ra có ai đó đang ngồi cạnh giường, cô giật mình tỉnh hẳn. Trước mắt cô là Đinh Minh Nghị, anh ngồi im lặng, đôi mắt đăm chiêu nhìn thẳng vào cô, vẻ mặt như thể đang suy tư điều gì đó rất quan trọng.

Tình cảnh này khiến cô nhớ đến ba năm trước ngày đầu tiên họ gặp nhau trong một tình huống bất ngờ. Cảm giác lo lắng lập tức ập đến, cô vội vàng liếc xuống người mình, nhưng khi thấy quần áo vẫn nguyên vẹn, cô mới nhẹ nhàng thở phào. An Nhiên vẫn nằm bên cạnh, ngủ say với đôi má phúng phính trông thật bình yên.

“Cậu làm gì ở đây?” Cô thì thầm, không muốn đánh thức con trai.

Minh Nghị hơi mỉm cười, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô. “Chị ngủ ngon không?”

“Ừ” Gia Nhi đáp, có chút ngượng ngùng khi nhận ra mình vừa bị theo dõi suốt một lúc lâu.

Minh Nghị không trả lời ngay, anh chỉ nhìn Gia Nhi một lúc trước khi khẽ nói: "Chị có biết bản thân trong lúc ngủ hơi thở gặp khó khăn không?"

Câu nói của anh khiến Gia Nhi thoáng giật mình, đôi mắt cô trừng lớn nhìn anh, trong lòng dâng lên một nỗi bàng hoàng. Làm sao anh có thể biết điều đó? Chuyện này ngoài cô ra chưa từng có ai phát hiện. Suốt bao nhiêu năm qua, chứng khó thở khi ngủ đã là điều mà cô phải quen dần, nhưng cô chưa từng để lộ cho ai, kể cả với những người thân thiết nhất.

"…Cậu nói gì cơ?" Cô lắp bắp hỏi lại, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng nói đã phần nào lộ ra sự bất ngờ.

Minh Nghị nghiêng đầu, nụ cười nhàn nhạt vẫn trên môi. "Đêm qua tôi thấy chị thở không đều. Có lúc hơi thở của chị như bị nghẹn lại… tôi tưởng mình nghe lầm nhưng rồi nó lặp lại vài lần."

Gia Nhi khẽ giật mình, rồi cố giữ bình tĩnh, đáp lời: "Chỉ là do tư thế ngủ không đúng thôi. Bác sĩ có khuyên thay đổi, nhưng thành thói quen mất rồi."

Những khi bị nghẹn đến không thở được cô sẽ bất thình lình tỉnh giấc, tim đập rất loạn.

Anh im lặng một lúc lâu, dường như đang suy nghĩ về những lời cô nói. "Chuyện này kéo dài bao lâu rồi?"



Cô cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy mang theo chút mệt mỏi. "Lâu lắm rồi. Tôi đã quen với nó, không nghĩ là chuyện lớn."

Minh Nghị khẽ nhíu mày, ánh mắt anh trở nên trầm ngâm hơn. "Lâu lắm rồi sao? Chị không nghĩ nên tìm cách giải quyết nó à? Để lâu như vậy không ổn đâu."

"Tôi sẽ... cố gắng thay đổi" cô đáp, giọng nói nhỏ dần.

An Nhiên thức dậy với đôi mắt mơ màng, rồi nhanh chóng nhận ra chú Minh Nghị đang ở bên cạnh. “Chú Liam!” thằng bé reo lên, nụ cười rạng rỡ làm sáng bừng cả căn phòng. Minh Nghị xoa đầu cậu nhóc, nụ cười của anh cũng ấm áp chẳng kém.

“Chào buổi sáng, Cún con” anh đáp, ánh mắt thoáng lướt qua Gia Nhi, dường như muốn giữ lại hình ảnh của cả hai trong giây phút này.

Kẻ săn tin đã sớm rời đi, không còn dấu vết nào của những ánh đèn máy ảnh hay những đôi mắt tò mò bám theo. Minh Nghị đứng yên trước cổng, theo dõi bóng xe của Gia Nhi và An Nhiên tăng dần. Không còn bóng của mẹ con, anh mới xoay người, chậm rãi trở về nhà trống trải.

Gia Nhi ngồi trong xe, im lặng lái, ánh mắt hướng thẳng về phía trước. An Nhiên ngồi ở ghế sau, cậu bé vẫn còn hào hứng kể về những gì mình đã trải qua ở nhà Minh Nghị, không nhận ra sự trầm mặc khác thường của mẹ.

Trong đầu cô, hình ảnh Minh Nghị ngồi bên giường vẫn như khắc sâu trong tâm trí, bệnh trạng của cô chưa từng có một ai biết dù là ba mẹ hay chồng cũ trước kia bao nhiêu năm chung sống, nhưng anh lại có thể nhận ra một cách dễ dàng. Gia Nhi tự hỏi phải để tâm một người bao nhiêu mới có thể nhận ra điều đó, Đinh Minh Nghị bất chợt mang đến cho cô cảm giác chở che mà Gia Nhi chưa từng có, anh đối xử với cô còn tốt hơn cách cô đối xử với bản thân mình.

...

 Duy Anh vốn là bạn thân từ nhỏ của Minh Nghị, cũng là người hiểu rõ tính cách bướng bỉnh của anh nhất. Hiện tại, anh kiêm luôn chức trợ lý cho Minh Nghị, theo sát từng hoạt động và lịch trình của cậu bạn nổi tiếng này. Sau buổi phỏng vấn, khi Minh Nghị vừa bước ra khỏi trường quay, anh bất ngờ tuyên bố với Duy Anh: “Tôi muốn đến trung tâm thương mại mua chút đồ.”

“Cái gì? Bây giờ á?” Duy Anh gần như bật thốt lên. “Cậu có biết chúng ta không có vệ sĩ bên cạnh không? Nếu đi bây giờ, chắc chắn sẽ gặp rắc rối đó.”



“Không sao đâu, tôi chỉ đi một lát thôi. Cậu cũng theo cùng đi"

Duy Anh cau mày, trong lòng thầm thở dài. “Cậu đúng là phiền phức,” anh lẩm bẩm. “Nhưng dù sao tôi cũng phải chịu trách nhiệm bảo vệ cậu."

Cả hai cuối cùng cũng đến trung tâm thương mại, Duy Anh vẫn không ngừng liếc nhìn xung quanh để đảm bảo rằng không có ai nhận ra Minh Nghị. Trong khi đó, Minh Nghị lại bình thản như không, dáng vẻ điềm tĩnh của anh hoàn toàn không giống một người nổi tiếng đang cố tránh sự chú ý.

“Tôi thật sự không hiểu sao cậu nhất quyết muốn đến đây” Duy Anh càu nhàu khi Minh Nghị bước vào một cửa hàng bán các sản phẩm chăm sóc giấc ngủ. "Mua cái gối cũng phải đích thân đi sao? Chúng ta có thể đặt hàng trực tuyến mà."

“Không giống nhau đâu” Minh Nghị đáp, ánh mắt tập trung vào những chiếc gối trên kệ. “Tôi muốn tự tay chọn cái tốt nhất.”

Một nhân viên bán hàng nhanh chóng tiến tới, nụ cười chuyên nghiệp trên môi. “Chào anh, chúng tôi có rất nhiều loại gối hỗ trợ giấc ngủ với các công nghệ mới nhất. Anh đang tìm loại gối nào ạ?”

“Loại gối hỗ trợ tốt cho việc cải thiện tư thế ngủ, và giúp người dùng hít thở thoải mái hơn” Minh Nghị trả lời, giọng nói hoàn toàn nghiêm túc. “Đặc biệt, nó phải giúp giảm triệu chứng khó thở khi ngủ.”

“Vâng, chúng tôi có một số sản phẩm phù hợp với yêu cầu của anh” cô nhân viên nhiệt tình đáp. “Loại này có thiết kế đặc biệt để giữ cho đường hô hấp luôn thông thoáng, giúp giảm triệu chứng ngưng thở khi ngủ. Còn loại này hỗ trợ tư thế ngủ đúng cách, giúp giảm áp lực lên cổ và vai.” Cô đưa cho Minh Nghị một chiếc gối, giải thích kỹ lưỡng từng tính năng.

Minh Nghị cẩn thận kiểm tra từng chiếc gối, đặt tay lên bề mặt để cảm nhận độ mềm mại và sự đàn hồi. Anh không hề vội vã, dường như thật sự muốn tìm ra chiếc gối hoàn hảo nhất.

Duy Anh đứng bên cạnh, ngạc nhiên không nói nên lời. “Cậu thật sự chỉ đến đây để mua một cái gối?”

“Đúng vậy” Minh Nghị đáp, như thể đó là điều hiển nhiên. “Có những thứ không thể qua loa được.”

Duy Anh lắc đầu, thở dài một lần nữa. Nhưng trong lòng, anh thầm biết rõ – lý do thực sự khiến Minh Nghị phải cất công đến tận đây, không phải vì bản thân anh, mà là vì một người quan trọng hơn rất nhiều.