An Nhiên vui mừng không giấu được phấn khích khi biết mình sẽ lại ở nhà Minh Nghị. Cậu bé chạy khắp nơi trong nhà, ánh mắt rực rỡ lên trước những điều mới lạ xung quanh. Minh Nghị, dù mệt mỏi sau buổi lễ trao giải và làn sóng của các tay săn ảnh vẫn quyết định vào bếp nấu ăn cho hai mẹ con.
Bữa cơm đơn giản với các món quen thuộc như cơm chiên, canh rau củ và món thịt kho, nhưng lại đậm đà hương vị và ấm cúng. An Nhiên không ngừng xuýt xoa trước tài nấu nướng của Minh Nghị. Cậu bé ngồi vào bàn, mắt sáng lên khi nhìn thấy đĩa thức ăn đầy ắp trước mặt.
"Chú Liam nấu ngon quá! Ngon hơn mami làm nhiều, con có thể ăn hết luôn" An Nhiên hét lớn, giọng nói phấn hoa, khiến Gia Nhi có chút xấu hổ. Cô nhìn con trai, hơi nhăn mày nhưng không nói gì.
Cả hai im lặng trong vài phút, chỉ còn tiếng đồng hồ tường Tường Nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng. Ánh mắt cô dừng lại ở cửa sổ, nơi bóng tối bao trùm
"Dù thế nào đi nữa, tôi cũng nghĩ rằng cậu nên đổi chỗ ở. Sớm hay muộn, họ sẽ tìm ra cách để phá vỡ sự riêng tư của cậu. Nếu cậu muốn bảo vệ cuộc sống của mình thì nên thử cân nhắc chuyện đó."
Minh Nghị ngồi yên, đôi mắt sắc bén của anh nhìn thẳng vào cô, nhưng không đáp lời ngay.
"Chị đang lo lắng cho tôi sao?" Anh nhướng mày, giọng điệu bình thản nhưng không che giấu được vui sướng
"Không phải là lo lắng" cô đáp, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh. "Nhưng cậu là nghệ sĩ dưới trướng công ty, và bất cứ sự cố nào xảy ra cũng có thể kéo theo vô số rắc rối không đáng có."
"Sự cố gì mà chị nghĩ tôi sẽ gặp phải?" Anh nghiêng đầu, nét mặt tò mò
"Những chuyện như yêu đương chẳng hạn," cô thở dài, ánh mắt không rời khỏi anh. "Đó là những thứ tốt nhất nên giữ kín. Chúng không chỉ dễ gây rắc rối mà còn có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự nghiệp và con đường phát triển của cậu. Công chúng có thể rất tàn nhẫn mà"
Đinh Minh Nghị nghe cô nói thì khựng lại một chút, đũa gắp thức ăn cũng dừng lại, nét mặt trở nên nghiêm túc hơn
"Âu Gia Nhi, tôi vẫn đang độc thân"
Gia Nhi hơi sững người trước câu nói bất ngờ của anh, nhưng nhanh chóng che giấu sự bối rối bằng một nụ cười nhẹ.
"Thì sao?" cô đáp, giọng có chút trêu chọc. "Cậu nói điều đó với tôi để làm gì?"
Minh Nghị không trả lời ngay, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô, như muốn khắc ghi từng đường nét trên khuôn mặt ấy. Anh ngừng lại một chút, rồi với giọng nói trầm ấm, anh nghiêm túc nói:
"Bởi vì có lẽ tôi không muốn mình phải độc thân nữa."
Gia Nhi lờ đi, không đáp lại câu nói bất ngờ của Minh Nghị. Cô cảm thấy không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề, như thể một điều gì đó quan trọng vừa lơ lửng giữa hai người mà cả hai đều không dám chạm vào.
Sau khi bữa ăn kết thúc, Minh Nghị đứng dậy và bắt đầu dọn dẹp bàn ăn. Anh di chuyển nhẹ nhàng, như thể không muốn phá vỡ sự yên tĩnh đang bao trùm. Gia Nhi nhìn anh, nhận thấy từng động tác của anh đều toát lên vẻ dịu dàng và cẩn trọng.
“Để tôi giúp cậu” cô nói, cố gắng phá tan bầu không khí ngượng ngập.
“Không cần đâu, chị cứ ngồi nghỉ đi,” Minh Nghị đáp lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi công việc của mình.
Minh Nghị cẩn thận sắp xếp phòng ngủ cho Gia Nhi và An Nhiên, nhưng khi thằng bé nhìn thấy chiếc giường lớn và cô nó lập tức kháng nghị. “ Con muốn ngủ cùng chú Liam”
Gia Nhi nghe vậy thì ngay lập tức phản đối. “ Không thể được"
Cậu bé lắc đầu, càng níu chặt hơn lấy Minh Nghị. "Nhưng con muốn ngủ với chú Liam cơ! "
Minh Nghị khẽ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn An Nhiên trước khi quay sang Gia Nhi. “Chị đừng lo. Tôi dỗ Cún con ngủ sau đó bế thằng bé sang phòng chị "
" Không được nuông chiều nó quá" Gia Nhi lắc đầu, nhưng không che giấu được nụ cười dịu dàng. "Nó bướng lắm."
Minh Nghị khẽ nhún vai. "Chỉ là chiều một chút thôi. Cũng giống như tôi sẵn sàng chiều chuộng một ai đó khác vậy" anh nói, ánh mắt không rời khỏi cô.
Gia Nhi quay mặt đi, che giấu sự bối rối trong khoảnh khắc đó. “Nhớ mang nó về phòng tôi sau khi ngủ.”
...
Đêm hôm đó
Minh Nghị ngồi xuống bên cạnh An Nhiên, nhẹ nhàng kéo chăn lên để che kín cho cậu bé. Dù là lần đầu tiên dỗ trẻ con ngủ, nhưng anh bất ngờ khi thấy mọi thứ diễn ra suôn sẻ hơn anh tưởng. Chỉ sau một vài câu chuyện kể, vài cái vỗ nhẹ lên lưng, An Nhiên đã nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ say, hai tay thằng bé nắm chặt lại.
Đinh Minh Nghị phì cười cảm thấy hai người có mấy điểm tương đồng, Vương Dao mẹ anh cũng từng nói anh có thói quen xấu khó bỏ là khi ngủ nắm chặt bàn tay vậy nên khi thức dậy lòng bàn tay đều bị móng tay đâm lỏm chỏm mấy vết.
Anh nhìn cậu bé ngủ ngoan bên cạnh, trong lòng cảm thấy một cảm giác ấm áp và bình yên. "Thật ra cũng không khó lắm" anh khẽ cười, rồi nhẹ nhàng bế An Nhiên lên, cẩn thận từng bước để không làm cậu bé tỉnh giấc.
Minh Nghị đưa An Nhiên trở về phòng của Gia Nhi, dưới ánh đèn ngủ dịu dàng, Gia Nhi đã nằm ngủ say trên chiếc giường lớn, đôi vai thả lỏng như trút bỏ mọi gánh nặng. Gương mặt cô lúc này trông thật yên bình, không còn vẻ nghiêm nghị, sắc bén thường ngày, mà thay vào đó là nét dịu dàng khiến trái tim anh bất giác đập nhanh hơn.
Minh Nghị dừng lại một lúc, lặng lẽ ngắm nhìn cô. Bọn họ cách nhau 12 tuổi, dù nhỏ hơn cô rất nhiều nhưng Đinh Minh Nghị vẫn luôn có cảm giác Gia Nhi cẩn được bao bọc, và anh muốn là người làm điều đấy cho cô.
Định Minh Nghị sau khi ngắm nghía vừa định rời đi thì đột nhiên, một điều gì đó khiến anh khựng lại. Trong không gian tĩnh lặng, anh nhận ra hơi thở của Gia Nhi có chút bất thường. Nhịp thở của cô nặng nề, không đều đặn thậm chí đôi lúc còn như nghẹn lại.
Anh cau mày, tiến lại gần hơn để quan sát, trái tim đập mạnh trong lồng ngực khi nhận ra đây không phải là một dấu hiệu bình thường.
“Gia Nhi?” Minh Nghị gọi nhỏ, nhưng cô không phản ứng, anh cảm thấy cả cơ thể mình căng lên vì lo lắng.
Không chần chừ thêm một giây nào, anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, lay lay. “Gia Nhi, tỉnh dậy đi” giọng anh đầy sự lo lắng, cố gắng đánh thức cô khỏi trạng thái nguy hiểm đó.
Nhưng cô không tỉnh, hơi thở vẫn ngắt quãng, mỗi lần như thế dường như càng khó khăn hơn. Minh Nghị nhanh chóng hành động. Anh nâng đầu Gia Nhi lên, nghiêng về một bên để đảm bảo đường thở không bị chặn. Anh kiểm tra lại và nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế của cô, giúp mở đường thở dễ dàng hơn.
Khi thấy hơi thở của cô dần trở nên đều đặn hơn, Minh Nghị mới thở phào nhẹ nhõm. Anh ngồi lại bên cạnh, ánh mắt không rời khỏi Gia Nhi dù chỉ một giây.
"Dọa người khác sợ chết khiếp." anh thì thầm, tay vẫn giữ nhẹ trên vai cô, như muốn đảm bảo rằng cô vẫn ổn.
Đêm đó, Minh Nghị không dám rời đi. Anh ngồi bên giường, ánh mắt không rời khỏi Gia Nhi. Hơi thở của cô đã ổn định hơn. Mỗi lần cô thay đổi tư thế ngủ, anh lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng điều chỉnh lại cho cô, đảm bảo rằng cổ và đầu của cô luôn ở trong tư thế thoải mái nhất có thể.
Thời gian trôi qua, trong sự tĩnh lặng của đêm, Minh Nghị lắng nghe từng nhịp thở của Gia Nhi. Anh nhận ra rằng, mặc dù cô không hề biết, nhưng từng khoảnh khắc này lại mang lại cho anh một cảm giác bình yên lạ kỳ. Sự hiện diện của cô, ngay cả khi đang ngủ lại giống như một ngọn lửa ấm áp. Bọn họ gặp nhau lúc 3 năm trước chỉ trong một khoảnh khắc, mãi về sau mới có cơ hội gặp lại, Minh Nghị không muốn tin nhưng sự kết nối cảm xúc trong anh dành cho người phụ nữ này vẫn luôn rất rõ ràng, rất mãnh liệt.