Sau khi chọn được chiếc gối ưng ý, trên đường về, Minh Nghị ngồi trên ghế sau xe, tay vẫn vuốt nhẹ lên chiếc gối như thể đang kiểm tra lại lần cuối. Duy Anh lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn qua gương chiếu hậu, vẫn không hiểu nổi sự nghiêm túc của Minh Nghị đối với việc mua gối.
Bỗng nhiên, Minh Nghị lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng rõ ràng: “Duy Anh, tôi muốn cậu tìm giupq tôi một căn hộ ở tầng 6 chung cư Đại Hoàng. Bao nhiêu tiền cũng được, miễn là phù hợp.”
Duy Anh suýt nữa thì đạp phanh gấp vì quá bất ngờ. “Cậu… cậu nói gì cơ? Tại sao lại muốn mua nhà ở đó? Chỗ ở hiện tại đang tốt"
“Bị chó săn phát hiện rồi, tôi cần tìm chỗ kín đáo một chút,” Minh Nghị trả lời nhanh chóng, giọng điệu bình thản như thể đó là lý do duy nhất. “Chung cư Đại Hoàng là nơi lý tưởng hơn, ít người chú ý đến.”
Duy Anh nhìn cậu bạn với ánh mắt nghi hoặc. “Chó săn à? Chỉ vì lý do đó mà cậu muốn chuyển đến chung cư Đại Hoàng sao? Có vẻ không giống cậu chút nào.”
Minh Nghị không nói thêm gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt không đổi. Duy Anh cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng anh không thể ép buộc bạn mình nói ra.
Thực tế, lý do Minh Nghị muốn chuyển đến đây là hoàn toàn khác. Trong lúc chơi đùa cùng An Nhiên ngày hôm qua, cậu bé vô tình tiết lộ rằng mình và mẹ đang sống ở tầng 6 của chung cư Đại Hoàng. Đó là thông tin khiến Minh Nghị quyết định phải hành động ngay lập tức.
Anh muốn ở gần Gia Nhi và An Nhiên hơn, muốn có thể chăm sóc và bảo vệ hai mẹ con. Dù thế nào, đây cũng là cơ hội để anh tiếp cận với người phụ nữ mình quan tâm, và Minh Nghị không muốn bỏ lỡ cơ hội đó.
...
Một buổi chiều như mọi ngày, Gia Nhi trở về nhà với túi nilon đầy thực phẩm từ siêu thị, chuẩn bị cho bữa tối của hai mẹ con. Cô bước ra khỏi thang máy tại tầng 6 và ngay lập tức cảm thấy có điều gì đó khác lạ. Cả hành lang vốn dĩ yên tĩnh nay lại ồn ào với tiếng người nói chuyện, tiếng thùng đồ được chuyển vào, cùng tiếng bước chân di chuyển qua lại.
Gia Nhi cau mày, nhìn quanh thì thấy vài người mặc đồng phục của công ty chuyển nhà đang tất bật dọn đồ đạc. Những chiếc thùng carton chất đầy đồ nội thất, thiết bị điện tử, và cả những bức tranh nghệ thuật cỡ lớn được xếp chồng lên nhau. Cô thoáng ngạc nhiên, không ngờ lại có người chuyển đến vào lúc này.
“Chị ơi, cẩn thận cái này!” Một trong những người vận chuyển nói lớn, nhắc đồng nghiệp khi bọn họ chuyển một chiếc ghế sofa qua hành lang hẹp.
Gia Nhi tiến thêm vài bước, tò mò không biết người hàng xóm mới này là ai. Lúc cô đang định bỏ qua và tiếp tục về nhà thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
“Gia Nhi?”
Cô quay lại, đôi mắt mở to kinh ngạc khi nhìn thấy Minh Nghị đang đứng đó. Anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, tay áo xắn lên, mái tóc có chút lộn xộn nhưng vẫn mang dáng vẻ cuốn hút. Ánh mắt anh sáng lên khi thấy cô, nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi.
“Cậu... sao anh lại ở đây?” Gia Nhi lắp bắp, trong lòng không tin vào mắt mình.
Minh Nghị nhún vai, tỏ vẻ tự nhiên. “À, tôi vừa dọn đến. Có vẻ như chúng ta sẽ là hàng xóm của nhau nhỉ ? Bất ngờ thật đấy. ” anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt chứa đầy vẻ ranh mãnh.
Gia Nhi sững sờ, đứng yên tại chỗ không biết nên phản ứng ra sao. Rồi cô nhìn đống đồ đạc xung quanh, mọi thứ dường như đã được chuyển hết vào căn hộ mới ngay cạnh căn hộ của cô.
“Cậu... cậu ở đây thật sao?” Cô hỏi lại, vẫn chưa thể tin được.
“Thật mà,” Minh Nghị gật đầu chắc nịch, nụ cười khẽ cong lên trên khóe môi. “Chẳng phải chị từng nói tôi nên chuyển nhà để tránh bọn săn tin sao? Tôi đã nhờ bạn tìm giúp đấy, không ngờ lại trùng hợp mà chọn đúng nơi này."
Gia Nhi nhìn Minh Nghị một lúc, cố gắng tìm kiếm sự thật trong lời nói của anh. Nhưng càng nhìn, cô càng cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Cậu ta nghĩ cô ngốc à? Hàng xóm ở đây đã ở ít nhất 5-6 năm rồi, tự nhiên họ chuyển đi nhanh như vậy, lại còn bán nhà cho cậu ta ngay lập tức? Chuyện này thật quá bất thường.
Minh Nghị nhìn cô nghi hoặc chỉ cười nhẹ, không phủ nhận cũng không khẳng định. “Đôi khi, mọi chuyện xảy ra ngoài dự đoán của chúng ta. Có lẽ đây là số phận chăng?” Anh nháy mắt một cách tinh quái, như thể mọi thứ đều nằm trong sự tính toán của mình.
Gia Nhi khoanh tay trước ngực, nửa ngờ vực nửa bực mình."Tùy cậu đi" cô buông một câu rồi ngoảnh mặt, không thèm để ý đến nữa, bước nhanh vào trong nhà và đóng cửa lại.
Cô cố gắng lờ đi sự hiện diện của người hàng xóm mới trong suốt buổi chiều. Nhưng khi mặt trời dần buông xuống, chuẩn bị cho bữa tối, Gia Nhi bắt đầu xào nấu trong bếp, tập trung chuẩn bị những món ăn yêu thích của An Nhiên.
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên. Gia Nhi nhíu mày, tự hỏi ai lại đến vào giờ này. Cô mở cửa ra và không ngạc nhiên khi nhìn thấy Minh Nghị đang đứng trước cửa, tay đút túi quần, bộ dạng trông có vẻ thoải mái nhưng ánh mắt lại lấp lánh như đang chờ mong điều gì đó.
“Cậu lại muốn gì nữa?” Gia Nhi thở dài, cảm giác như mình sắp không thể tránh khỏi sự hiện diện của anh.
Minh Nghị nở một nụ cười chân thành. "Tôi vẫn chưa ăn gì từ chiều đến giờ" anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không kém phần đáng thương. “Chỗ mới dọn đến còn lộn xộn, đồ đạc chưa sắp xếp xong, chẳng có gì để ăn cả. Chị cho tôi ké một bữa được không?”
Gia Nhi nhìn Minh Nghị một lúc, không biết nên tức giận hay bật cười. “Cậu không phải là nghệ sĩ nổi tiếng sao? Sao lại để mình đến mức không có gì để ăn vậy?”
“Thì… nổi tiếng đâu có nghĩa là không thể đói chứ?” Minh Nghị trả lời, vẻ mặt vẫn nghiêm túc nhưng ánh mắt lại đầy vẻ tinh nghịch. “Chị nấu có nhiều không? Cho tôi vào ngồi cùng được chứ?”
Gia Nhi nhìn anh một lúc lâu, cảm thấy mình sắp bị đánh bại bởi sự kiên nhẫn và dai dẳng của anh. Cô cuối cùng thở dài, bước sang một bên. “Vào đi. Nhưng chỉ lần này thôi đấy!”
Minh Nghị mỉm cười rạng rỡ, như thể vừa đạt được điều mình muốn. “Cảm ơn Gia Nhi. Tôi sẽ không làm phiền đâu.” Anh bước vào nhà, tự nhiên như thể đây là chỗ của mình.
An Nhiên từ trong phòng nghe thấy tiếng động liền chạy ra, đôi mắt sáng lên khi thấy Minh Nghị. “Chú Liam! Chú đến chơi với con hả?”
Minh Nghị cúi xuống xoa đầu cậu bé, nụ cười dịu dàng. “Đúng rồi, đến xin gia đình mình cho ké một bữa, chú đang đói quá.”
An Nhiên cười khúc khích, rồi quay sang nhìn mẹ mình với ánh mắt mong đợi. “Mẹ, cho chú Liam ăn cùng nha.”
“Được rồi” Gia Nhi vừa nói vừa chuẩn bị thêm bát đũa “Đến cũng đã đến đây rồi, không lẽ lại để cậu đói đến mức ngất đi được?”
Đinh Minh Nghị mỉm cười hài lòng, ánh mắt lấp lánh như thể anh vừa nhận được một phần thưởng quý giá. Đây là lần đầu tiên anh đặt chân vào nơi ở của Gia Nhi, phòng khách không lớn nhưng được bài trí ngăn nắp và ấm áp, những bức tranh treo tường phản ánh gu thẩm mỹ của cô, trong khi góc bếp luôn tỏa ra hương thơm của các món ăn. An Nhiên chạy tới chạy lui, vừa trò chuyện vừa cười, làm cho bầu không khí càng trở nên vui vẻ.
“Chú Liam, chú biết không? Mẹ con lần trước ăn được đồ ăn chú nấu về nhà liền cải thiện tay nghề rồi!” An Nhiên hào hứng khoe khoang, đôi mắt sáng lên đầy tự hào.
“Thật sao? Vậy thì tôi phải nếm thử mới được!” Minh Nghị đáp lại, một nụ cười chân thành hiện lên trên khuôn mặt anh. Anh nhìn Gia Nhi, cảm giác hài lòng khi thấy cô vẫn đang mải mê trong bếp, đôi tay thoăn thoắt chuẩn bị món ăn.
Gia Nhi quay lại, thản nhiên đáp, “Chỉ cần cậu không phàn nàn về mấy món đơn giản này là được.”
“Chỉ cần có sự chăm sóc của chị là đủ” Minh Nghị nói, giọng điệu thoải mái.