Gia Nhi lái xe đưa Đinh Minh Nghị về nhà cậu sau khi đón An Nhiên. Suốt chặng đường, An Nhiên liên tục quay đầu qua cửa sổ, tò mò nhìn ra ngoài, nhưng khi xe dừng trước cổng nhà Minh Nghị, cậu bé mở to đôi mắt ngạc nhiên.
"Nhà chú lớn và đẹp quá!" An Nhiên thốt lên, mắt lấp lánh ngưỡng mộ, không giấu nổi sự hào hứng.
Minh Nghị khẽ cười, xoa đầu cậu bé rồi nhìn Gia Nhi, giọng nói đầy thân thiện: "Hay là vào trong nhà chơi một lát? An Nhiên muốn không ?"
Cậu bé mắt sáng rực lên, nhảy cẫng: "Muốn, muốn ạ!" Tiếng hét của An Nhiên vang lên đầy phấn khích.
Nhưng Gia Nhi lập tức ngắt lời, giọng nghiêm nghị: "Không được, con đến giờ về nhà rồi."
An Nhiên nghe thấy vậy, nét mặt đang hào hứng liền xị xuống, môi chu ra, tỏ vẻ buồn bã. Đôi mắt trong veo nhìn mẹ đầy hy vọng, nhưng Gia Nhi vẫn giữ vẻ cương quyết.
Minh Nghị nhìn thấy vẻ thất vọng của An Nhiên, anh khẽ nhướng mày, nhẹ giọng nói: "Thôi nào, chỉ một lát thôi. Để thằng bé tham quan một chút, được không?"
Gia Nhi hơi chần chừ, nhưng dưới ánh mắt háo hức của con trai và cái nhìn chân thành từ Minh Nghị, cuối cùng cô không nỡ từ chối. Cô thở dài, dù cố gắng tỏ ra cứng rắn nhưng giọng điệu mềm mỏng hơn nhiều: "Chỉ một lát thôi."
Nghe thấy mẹ đồng ý, An Nhiên lập tức tươi tỉnh lại, cậu bé reo lên: "Vào nhà chú chơi! Con muốn xem có gì bên trong không!"
Minh Nghị mỉm cười, nắm lấy tay An Nhiên, dẫn cậu bé bước vào ngôi nhà lớn. Gia Nhi đi phía sau, cảm giác như mình đang bị kéo vào một vòng xoáy mà cô khó lòng dứt ra. Ngôi nhà của Minh Nghị không chỉ rộng rãi mà còn mang một vẻ sang trọng, hiện đại nhưng không kém phần ấm cúng. Nội thất được bố trí tinh tế, từ những bức tranh treo tường cho đến bộ sofa da trắng tinh khôi. Gia Nhi liếc nhìn xung quanh, lòng không khỏi ngạc nhiên. Minh Nghị rõ ràng có một cuộc sống rất khác với cô.
An Nhiên vẫn vô tư, đôi mắt sáng rỡ khi nhìn thấy những vật dụng trong nhà, từ chiếc đàn piano trắng muốt đến bộ sưu tập mô hình xe hơi nhỏ đặt cẩn thận trong tủ kính. Cậu bé bước chầm chậm đến gần tủ kính, đôi mắt không thể rời khỏi những chiếc xe mô hình tuyệt đẹp. Minh Nghị Nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của An Nhiên, anh khẽ cười và nhẹ nhàng hỏi: "Có muốn xem thử bộ sưu tập mô hình của chú không? Xem thử nhé?"
An Nhiên không giấu nổi sự phấn khích, gật đầu liên tục: "Muốn xem ạ!"
Minh Nghị bước đến mở cánh cửa tủ kính, cẩn thận lấy ra một chiếc xe mô hình màu đỏ nổi bật. Anh cúi xuống ngang tầm với An Nhiên và nói: "Đây là một trong những chiếc xe đầu tiên chú sưu tập. Xe này có thể mở được cửa và mui xe nữa đấy."
An Nhiên mở to mắt nhìn chiếc xe trong tay Minh Nghị, như thể đó là một báu vật vô giá. "Chú cho con xem thử được không ạ?" cậu bé hỏi, đôi tay nhỏ xíu đã chìa ra với vẻ chờ đợi.
Minh Nghị mỉm cười, đặt chiếc xe vào tay An Nhiên, cẩn thận chỉ cho cậu bé cách mở cửa xe. An Nhiên thốt lên đầy kinh ngạc khi cánh cửa xe mở ra và bên trong là chi tiết vô cùng tinh xảo. "Wow, đẹp quá!" cậu bé reo lên, mắt không thể rời khỏi chiếc xe trong tay.
"Trong phòng còn có lego, con có thể thử lắp ráp nữa đấy"
Minh Nghị nói, giọng anh tràn đầy phấn khởi khi mở cánh cửa phòng bên cạnh. Bên trong, căn phòng nhỏ hiện ra như một kho báu trò chơi đúng nghĩa với vô số bộ Lego đủ màu sắc, những mô hình xe hơi, máy bay và cả những món đồ chơi hiếm gặp.
Anh nhẹ nhàng lấy bộ Lego xuống và bắt đầu hướng dẫn An Nhiên cách lắp ráp. Từng bước một, họ cùng nhau xây dựng chiếc máy bay từ những miếng ghép nhỏ. Minh Nghị vừa chỉ dẫn, vừa kiên nhẫn giúp An Nhiên điều chỉnh những chi tiết phức tạp hơn, trong khi cậu bé chăm chú làm theo từng lời hướng dẫn của anh.
Sau một lúc chơi cùng An Nhiên, Minh Nghị quay sang nhìn Gia Nhi. "Chị có muốn uống gì không? Nước hay cà phê?"
Gia Nhi thoáng chần chừ rồi lắc đầu: "Không cần đâu, tôi không ở lại lâu."
Minh Nghị gật đầu, nhưng trong lòng dường như vẫn có điều gì đó muốn nói. Anh đứng dậy, đi về phía bếp để lấy nước cho An Nhiên. Trong lúc đó, Gia Nhi tranh thủ kéo con trai lại gần, khẽ nhắc nhở: "Chơi một lát thôi rồi mình về nhà, không được làm phiền chú Liam nhiều."
An Nhiên tròn mắt nhìn mẹ, đôi môi nhỏ chu ra: "Nhưng con thích ở đây, mẹ ơi! Nhà chú đẹp lắm!"
Gia Nhi cố nở nụ cười nhẹ nhàng, nhưng lòng lại nặng trĩu. "Biết rồi, nhưng mình không thể ở đây lâu. Nghe lời mẹ nhé."
Khi Minh Nghị trở lại, anh mang theo cốc nước và một đĩa trái cây. An Nhiên hớn hở nhận lấy, nhón tay lấy miếng dưa hấu bỏ vào miệng. Minh Nghị ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Gia Nhi. Cả hai im lặng trong giây lát, không gian trở nên ngượng ngập hơn.
Cuối cùng, Minh Nghị lên tiếng, phá vỡ sự im lặng: "Chị biết không, tôi thật sự rất quý An Nhiên. Thằng bé thông minh và dễ thương, mỗi lần gặp nó, tôi lại thấy mình thật sự muốn được làm gì đó cho nó."
Gia Nhi không đáp, chỉ im lặng nhìn xuống cốc nước trong tay. Cô biết những lời Minh Nghị nói đều chân thật, nhưng đó cũng chính là điều khiến cô sợ hãi.
Thấy Gia Nhi không phản ứng, Minh Nghị tiếp tục, giọng anh trở nên trầm hơn: "Tôi không hiểu tại sao chị lại luôn cố giữ khoảng cách giữa tôi và thằng bé. Dù sao, tôi cũng chỉ muốn dành thời gian với nó, không có ý gì khác."
Gia Nhi không đáp, chỉ im lặng nhìn xuống cốc nước trong tay. Sau một lát, Gia Nhi đứng dậy, khẽ nói: "Chúng tôi phải về rồi. Cảm ơn cậu đã chơi với An Nhiên."
Minh Nghị nhìn Gia Nhi, trong lòng có chút hụt hẫng nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi. "Không có gì đâu, chị về cẩn thận "
Gia Nhi gật đầu nhẹ, cúi xuống nắm tay An Nhiên, chuẩn bị rời khỏi căn nhà rộng lớn. Nhưng đúng lúc cô bước đến gần cửa, ánh mắt cô bất giác thoáng qua cửa sổ và cô khựng lại. Ngoài kia, giữa màn đêm mờ ảo, có một bóng người lấp ló ở góc xa. Người đó dường như đang theo dõi ngôi nhà, ánh đèn flash từ chiếc máy ảnh trong tay hắn ta lập lòe trong bóng tối.
Gia Nhi cau mày, cảm giác bất an trỗi dậy trong lòng khi cô hỏi: "Hắn ta là ai vậy?"
Minh Nghị bước đến bên cửa sổ, liếc nhanh qua bóng người ngoài kia và ngay lập tức hiểu ra tình hình: "Là paparazzi. Hắn theo dõi tôi mấy hôm nay rồi."
Nghe vậy, GiA Nhi càng thêm lo lắng. Cô quay sang nhìn Minh Nghị, không biết phải làm thế nào trong tình huống này. "Vậy phải làm sao?" cô hỏi, giọng không giấu nổi sự căng thẳng.
Minh Nghị bình tĩnh, đôi mắt anh nhìn thẳng vào Gia Nhi, trấn an cô: "Trời gần sáng hắn sẽ đi thôi. Họ chỉ chờ đến khi có tin gì đặc biệt để chụp ảnh,tối nay chị với An Nhiên ở lại đây đi, tránh bị đưa tin thất thiệt."
Minh Nghị nói, giọng anh trầm ổn nhưng đủ sức thuyết phục. Ánh mắt chân thành của anh khiến Gia Nhi thoáng chốc lưỡng lự. Nhưng rồi, nhìn sang An Nhiên đang đứng bên cạnh, vẻ mặt ngây thơ và vô tư của cậu bé khiến cô thấy nỗi lo lắng lớn hơn bao giờ hết. Cô không thể để con trai mình bị cuốn vào vòng xoáy của giới truyền thông đầy độc hại. Nếu có bất kỳ tin tức thất thiệt nào về Minh Nghị và An Nhiên xuất hiện, hậu quả sẽ không chỉ dừng lại ở những lời đồn đại
Thở dài, cuối cùng, Gia Nhi quyết định vì sự an toàn của con trai mà tạm thời gạt bỏ những nỗi lo của bản thân sang một bên. "Vậy...làm phiền cậu rồi."