Sau khi Ngụy Long Ân càng tận hưởng nụ hôn ngọt ngào kia thì càng không muốn buông ra, nhưng bản thân anh lại không muốn ngày mai báo lá cải sẽ đăng một bài "Ngụy đại thiếu gia hôn bạn gái đến ngất xỉu", nên cho dù luyến tiếc anh vẫn phải buông tha cánh môi nhỏ nhắn bị hôn đến đỏ lên của cô. Sở Dược Lam có chút mất thăng bằng liền tựa vào vai của anh lấy oxy, vòng tay của anh vẫn đang ôm chặt cô, nhưng ánh mắt lại dời sang các vị phụ huynh đang đứng ở kia không xa, Mạc Hinh nhìn anh rồi mỉm cười.
Ngụy Long Ân chỉ tay vào anh rồi chỉ vào Sở Dược Lam sau đó là di chuyển đi. Mạc Hinh hiểu ý liền gật đầu, khi mẹ vợ tương lai đã cho phép anh liền bế cô lên kiểu công chúa rồi đi ra xe, mặc kệ cô đang không hiểu gì và nhiều người cũng ngơ ngác thì Mạc Hinh lên tiếng.
- Thằng bé nói sẽ đưa Tiểu Lam đi trước.
Ngụy Long Thần và Tuệ Mộc nhìn nhau, hơ hơ... Con trai họ sinh ra mà động tác khi nảy nói gì người làm cha làm mẹ này còn chưa hiểu, bất giác hai vợ chồng nhà họ Ngụy nhìn sang Sở Khắc Uy, nhưng cũng chỉ nhận được một cái nhún vai, sau đó Sở Khắc Uy vòng tay choàng lấy eo của bà xã mình, nói.
- Bà xã, em yên tâm vậy sao?
- Thật ra cũng không yên tâm lắm. Chuyện tình cảm của Ngụy tổng và Ngụy phu nhân cả nước S này ai cũng biết, chỉ là không biết có gen di truyền hay không thôi.
Ngụy Long Thần cứng đờ, ôi mẹ nó... Mạc nhị tiểu thư này miệng lưỡi cũng gớm thật, lúc nảy là tự khiến chồng mình cứng họng, bây giờ là khiến cựu Tổng thống chột dạ. Tuệ Mộc nhìn Mạc Hinh cười cười, ây da... Sui gia kiểu này chắc có ngày tức chết mất.
Còn ở chỗ của An Di và Định Viêm, hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi bất chợt lại nhún vai... Hóa ra anh hai thật sự thích Sở Dược Lam, thảo nào lại bảo Định Viêm cậu đây điều tra cả mười tám đời tổ tông. Bất chợt, có một chàng trai vô cùng lãnh khốc đi đến, cậu ta nhìn Định Viêm rồi đưa tay ra, lạnh nhạt nói.
- Tiền.
- Ách... Tiểu Kiệt, em đừng có sòng phẳng đến thế chứ?
- Tiền.
- Từ từ nào... Để mai anh chuyển cho em nha.
- Được.
Cậu trai này chính là Cổ Khắc Kiệt là con trai của Cổ Nhậm và Hà Mễ Hiên, năm nay cũng được mười ba tuổi nha, nhưng trời sinh thiên phú về máy tính, thật ra Định Viêm từng xâm nhập vào Sở gia những vẫn không có điều tra được gì ngoài cái tên Sở Dược Lam, mười tám tuổi. Sau đó Định Viêm nhờ đến Cổ Khắc Kiệt, mặc dù cậu nhóc này chỉ mới mười ba thôi nhưng đã rất cao nha, có lẽ là di truyền từ chú Cổ Nhậm, bây giờ nhóc này đã cao gần bằng Định Viêm rồi. Bất chợt ánh mắt của Cổ Khắc Kiệt nhìn vào chiếc xe mà Ngụy Long Ân đưa Sở Dược Lam, có chút bất mãn.
- Này, tiểu Kiệt... Em sao vậy?
- Chị ấy... Là Sở Dược Lam?
- Đúng vậy. Ây da, lại phải gọi là chị dâu rồi.
An Di nhìn Cổ Khắc Kiệt, ánh mắt của cậu nhóc và anh hai khá giống nhau nha, lúc anh hai nhìn thấy Dược Lam quan tâm Cổ Hàn Lâm cũng có ánh mắt này. An Di chỉ cầu mong những gì cô đang nghĩ là sai lầm đi, nếu như để Ngụy Long Ân và Cổ Khắc Kiệt tranh giành chắc sẽ nổ tung cả Trác Thành mất.
Một Long Ân âm thầm nhưng khá nguy hiểm, một Khắc Kiệt cũng âm thầm mà còn rất tàn nhẫn. Chỉ trừ khi... Cổ Khắc Kiệt có tình cảm đặc biệt với ai đó, thì còn may ra sẽ dùng sự tàn nhẫn đó để bảo vệ người đó. Còn nếu để tranh giành... Thì chỉ có một con đường đó là chết. Tuy Ngụy Long Ân cũng không phải dạng vừa nhưng mà nếu vì một người con gái mà tạo nên một trận "Long Hổ đấu" thì thật sự rất mệt.
Bất chợt An Di nhìn sang Sở Khắc Uy, hình như cô có từng nghe nói lúc trước hai anh em nhà họ Sở cũng từng yêu cùng một Mạc Hinh, nhưng sau đó thì Sở Khắc Uy chỉ dừng lại ở mức quan tâm, còn tình cảm thì lại về đến phía cô Cố Hỉ. Nhưng mà bao nhiêu năm nay, Sở Khắc Huy vẫn sẵn sàng giúp đỡ Mạc Hinh. Có lẽ tình cảm không còn nhưng vẫn có sự cảm mến cũng không chừng.
- Khắc Kiệt, em nên từ bỏ đi.
An Di nói xong cũng bước đến xin phép cha mẹ để về trước, chỉ có Định Viêm là vô tư và không nhìn ra hàm ý của An Di thôi, còn Khắc Kiệt biết cô chị đang muốn nói gì, cậu ta gật đầu một cái. Sau đó trở về bên cạnh mẹ mình. Cho dù cậu ta tài giỏi thế nào cũng chỉ là đứa bé mười ba tuổi, bây giờ còn quá sớm để quả quyết rằng cậu nhóc có tình cảm với ai hay không. Tạm thời cứ là như vậy đi.
Định Viêm vội vội vàng vàng chạy đến xe của An Di rồi leo lên ngồi.
- Em định đi đâu?
- Đi về, hôm nay em có chút việc.
- Tiểu Di, anh biết em thích chú Hàn Lâm... Nhưng chú ý là chú của chúng ta, sẽ không có kết quả đâu.
An Di nắm chặt vô lăng, cô thích Hàn Lâm từ khi gặp mặt, vốn dĩ cứ nghĩ tình cảm của cô đối với Hàn Lâm chỉ đơn thuần là cảm mến và ỷ lại, giống như giống với chú Kiwer... Nhưng không phải. Đến khi Cổ Hàn Lâm rời khỏi, cô đã rất đau lòng... Và mẹ nói đó là yêu. Mặc dù mẹ không phản đối cô yêu Cổ Hàn Lâm, nhưng mà... Dù sao thì Cổ Hàn Lâm cũng là em trai của chú Cổ Nhậm, cô không dám...
- Tiểu Di, em...
- Anh ba, anh đừng nói nữa. Em biết, em sẽ không thích chú ấy nữa.