Ông Xã Vô Sỉ: Em Là Mạng

Chương 7: Dã Lang còn sống




Còn về Ngụy Long Ân và Sở Dược Lam, sau khi lên xe thì anh đưa cô đến một cánh đồng nhỏ, ở nơi này xung quanh đều là hoa oải hương thơm ngát, Sở Dược Lam sống ở Trác Thành này lâu như vậy còn không biết đến cánh đồng hoa này, nhưng sao một Ngụy Long Ân chỉ mới có đây có ba, bốn năm thôi mà đã biết rõ về Trác Thành như vậy? Anh nhìn bộ dạng ngây ngốc của cô liền mỉm cười, sau đó liền lên tiếng nói.

- Thật ra anh cũng chỉ vô tình nhìn thấy cánh đồng này thôi, ở phía bên kia còn có một nhà rượu kìa.

Sở Dược Lam nhìn anh, rồi nhìn đến một ngôi nhà nhỏ được làm bằng rõ ở phía xa xa bên kia, sau đó cô lại nhìn anh, nghiêng đầu có hiểu.

- Anh đưa em đến đây để làm gì?

- Anh đưa em đến đây để thư giãn thôi.

- Anh là đang áy náy khi đã hôn em sao?

Ngụy Long Ân ho khan một tiếng, gương mặt cũng có chút ngại ngùng. Sau đó Sở Dược Lam liền mỉm cười ngọt ngào, sau đó xua xua tay.

- Không sao đâu, em ở nhà cũng hay hôn Andy lắm, anh không cần ngại a.

- Andy?

- A... Là chú cún con mà mẹ tặng em a, em thường hôn nó lắm.

Ngụy Long Ân đen mặt, cô đang so sánh anh với chó sao? Còn Sở Dược Lam chỉ nhìn anh rồi cười cười, bất chợt cô thấy có một người đàn ông đã lớn tuổi đang đi đến, cô liền nói.

- Anh Long Ân... Người đàn ông kia là ai vậy?

Ngụy Long Ân nhíu mày, ở nơi này anh chỉ biết là có một nhà kho chứa đầy rượu, nhiều lần đến đây rồi nhưng anh vẫn không hề biết ở đây có người nha, sau đó Ngụy Long Ân liền nhìn sang. Dáng người của người đàn ông đó chắc cũng đã gần bảy mươi, mái tóc bây giờ cũng bạc đi rất nhiều, nhưng nhìn gương mặt của người này... Long Ân cảm thấy có chút quen mặt.

Sau khi người đàn ông đó bước đến, thì anh liền đề phòng, kéo Sở Dược Lam về phía sau của mình, dùng ánh mắt dò xét nhìn người đàn ông kia, nói.

- Ông là... Dã Lang?

- Cháu trai, cháu biết ta sao?

- Ông... Chưa chết?

- Haha, làm sao ta có thể chết được. Chỉ dựa vào một Ngạn Thụ Khôn mà muốn giết ta? Haha, Hoàng Phủ Tước cũng xem thường ta quá rồi.

- Ông... Muốn làm gì?

- Ngụy Long Ân, cậu nhóc miệng còn hôi sữa như cậu thì ta cũng không muốn làm gì cả. Về nói lại với ông ngoại của cậu một câu... Chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi!

Sau đó, Dã Lang xoay người bỏ đi. Ở bên cạnh Ngụy Long Ân, Sở Dược Lam hoàn toàn không hiểu người đàn ông kia và anh đang nói về cái gì, nhưng cái tên Dã Lang, nghe thật sự rất sợ hãi. Sao đó Long Ân vì muốn bảo vệ an toàn cho cô liền nhanh chóng lái xe rời khỏi, ngồi trên xe Sở Dược Lam nhìn ra được ánh mắt của anh rất kì lạ, nó lạnh lùng là vậy nhưng vẫn có gì đó rất là... Lo lắng, đúng... Anh đang lo lắng về cái gì đó.

- Anh Long Ân... Anh ổn chứ?

- Anh không sao, để anh đưa em về, ngày mai còn đi học sớm.

- Anh Long Ân...

- Anh không sao, đừng lo lắng.

Sau khi Ngụy Long Ân lái xe đến trước cổng Viện Trạch liền bước xuống mở cửa cho cô, nhìn thấy thời tiết cũng còn khá lạnh lên liền đưa áo cho cô, Sở Dược Lam có chút buồn cười nhìn anh, chẳng phải nhà cô đã ở ngay đây rồi sao mà còn phải đưa áo?

- Anh Long Ân, anh giữ lại áo đi. Em vào nhà là sẽ không lạnh nữa.

- Từ cổng vào cũng có một đoạn mà, mặc vào đi.

Sở Dược Lam cười cười rồi cũng gật đầu chấp nhận, trước khi cô bước vào còn nhận được một nụ hôn ấm áp từ zai đẹp, anh còn ôn nhu nói.

- Ngủ ngon.

Trái tim thiếu nữ của Sở Dược Lam rung lên kịch liệt, hơ hơ... Cô sắp động tâm rồi, sắp động tâm mất rồi. Sau khi đã an tâm khi nhìn cô đi vào nhà, thì mới khởi động xe để về nhà, khi bước vào nhà thì nhìn thấy cha mẹ và ông bà ngoại cũng có mặt ở đây. Gương mặt của mọi người còn cực kì căng thẳng, Ngụy Long Ân nhíu mày, hỏi.

- Có chuyện gì sao ạ?

- Sau khi con đi một lúc thì có một người gửi đến một hộp quà, bên trong là búp bê hình nộm. Nhưng không có đề tên người gửi.

- Là Dã Lang.

Cả bốn người nghe anh nói liền kinh ngạc nhìn nhau, Dã Lang? Chẳng phải ông ta đã chết rồi sao? Tuệ Mộc nhìn con trai mình, rồi lên tiếng.

- Con nói bậy cái gì vậy? Dã Lang đã bị Ngạn Thụ Khôn giết chết rồi mà?

- Không đâu mẹ, lúc nảy con vừa mới gặp ông ta ở một cánh đồng hoa oải hương. Ông ta còn nói... Chúng ta sẽ gặp lại.

Hoàng Phủ Tước trầm mặt, hoa oải hương là loài hoa mà Linh Chi thích nhất, chẳng lẽ đã hơn bốn mươi năm rồi mà Dã Lang vẫn còn yêu thích Linh Chi đến mù quáng như vậy sao? Còn Linh Chi thì chỉ biết thở dài, thật ra bà từng nghĩ qua... Nếu như thật sự Dã Lang vẫn còn sống liệu ông ta có hại đến gia đình của và hay không, năm đó ông ta bắt cóc con gái của bà, nhưng tại sao lại không giết? Nghĩ một lúc... Linh Chi liền nhìn về phía chồng mình lên tiếng.

- Ông nó, có phải Dã Lang luôn nghĩ Tuệ Mộc là con gái của ông ta cùng với Linh Yến, nên vẫn luôn nhắm vào gia đình chúng ta hay không?