Sau khi cả hai bên gia đình Hoàng Phủ và Sở đã chào hỏi nhau xong thì bữa tiệc bắt đầu, Sở Dược Lam cứ nhìn ngó xung quanh nhưng vẫn không nhìn thấy Cổ Hàn Lâm đâu. Bỗng chốc đèn điện bị ai đó tắt đi, lúc này trái tim của Ngụy Long Ân có chút lo sợ, cô gái nhỏ kia yếu đuối như vậy liệu có sợ hãi đến run rẩy hay không? Còn Sở Dược Lam thì không nghĩ đến bản thân mình liền chạy đi tìm Cổ Hàn Lâm, vì Cổ Hàn Lâm mắc chứng bệnh sợ bóng tối, trời tối như vậy chắc chắn cậu sẽ bị kích động.
Ngụy Long Ân tách hai đứa em của mình ra rồi đi tìm Sở Dược Lam, lúc nhìn thấy cô thì cũng nhìn thấy Sở Dược Lam đang ôm lấy Cổ Hàn Lâm. Trong miệng luôn nói.
- Anh Tiểu Lâm, anh đừng sợ... Em ở đây... Tiểu Lam ở ngay bên cạnh anh này. Anh đừng sợ...
Ngụy Long Ân chết chân ở đó, xem ra những gì anh nghĩ là đúng... Sở Dược Lam thật sự thích Cổ Hàn Lâm, anh đang định xoay người đi thì lại có một chỗ khác thu hút lấy ánh nhìn của anh, là cánh tay của cô... Vốn dĩ cánh tay trắng nõn bây giờ đang bắt đầu nhuốm máu, trái tim của Ngụy Long Ân lại dâng lên cảm giác đau đớn, giống như có hàng vạn cây kim đâm vào nó vậy. Anh từ từ bước đến cầm lấy tay của cô lên.
- Anh Long Ân, em không sao... Anh giúp em một chút... Đưa anh Tiểu Lâm vào hội trường đi, anh ấy... Anh ấy sợ bóng tối.
Ngụy Long Ân nhíu mày rồi gật đầu, cô gái này đúng là ngốc hết chỗ nói, bản thân bị thương thì không lo còn lo cho người đàn ông cao lớn này nữa chứ. Sau khi Ngụy Long Ân đưa Cổ Hàn Lâm đến một nơi có ánh sáng thì đôi mày của Sở Dược Lam mới không nhíu nữa, anh vẫn im lặng cầm lấy tay của cô từ từ giúp cô băng lại. Sở Dược Lam nhìn tay mình bị một người con trai khác nắm lấy có chút ngượng.
Ngụy Long Ân nhìn thấy có chút muốn cười, hóa ra là da mặt cô gái này rất mỏng, làm anh còn tưởng Sở Dược Lam thật sự thích Cổ Hàn Lâm chứ.
- Tại sao em lại lo cho chú ấy như vậy?
- Anh Tiểu Lâm... À không, chú Hàn Lâm từng cứu mạng của em, nên em rất quý chú ấy.
- Em không lo cho bản thân sao?
Sở Dược Lam cười hì hì, thật ra cô cũng không biết tại sao nữa, nhưng bản thân cô rất ít khi bị thương, nhưng mà...
- Em không chịu được khi nhìn thấy người thân bên cạnh bị thương hay bệnh gì đó. Chắc có lẽ bản thân em rất sợ...
- Em sợ?
- Đúng vậy, năm đó bà nội nói là bà lạnh, em liền đắp chăn cho bà, nhưng khi em sờ lên trán thì bà rất nóng... Bà nói bà chỉ bị sốt, qua hôm sau sẽ khỏi... Cuối cùng sáng hôm sau bà lại ngất... Làm em sợ muốn chết. Từ đó về sau em rất sợ ai bên cạnh mình bị gì đó...
Ngụy Long Ân nhìn cô gái nhỏ này, bất giác đưa tay lên xoa đầu của cô, nhẹ nhàng nói.
- Không sao đâu. Chú Hàn Lâm chỉ là nhất thời kích động thôi.
- Vâng.
Sau đó, Ngụy Long Ân tiếp tục băng bó lại vết thương nho nhỏ của cô, khi Sở Dược Lam nhìn anh ở góc độ này thật sự anh rất đẹp trai, mặc dù lúc nhỏ cô rất mê zai, nhưng càng lớn càng cảm thấy cái đẹp chỉ mang lại tai họa. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, quả thật Ngụy Long Ân có ngũ quan rất đẹp, chỉ là thua cha cô một chút.
- Mặt anh có dính gì sao?
- Không có a. Em chỉ không hiểu anh đẹp trai như thế này tại sao vẫn không có người yêu. Chẳng bù cho anh Trường Ninh, thay người yêu như thay áo.
- Em... Thích chú Hàn Lâm?
- Không có a. Em chỉ xem chú Hàn Lâm như anh trai thôi. Còn... Về chuyện yêu đương em chưa nghĩ đến. Cha nói là không nên yêu sớm, ảnh hưởng tương lai.
Nghe cô nói như vậy tảng đá trong lòng của anh rốt cuộc cũng được buông xuống, nhìn Sở Dược Lam một chút, gương mặt xinh đẹp, nếu như người ta không biết còn nghĩ cô gái này chính là hồ ly tinh đấy. Khi đã băng bó xong, Ngụy Long Ân cùng Sở Dược Lam đứng dậy, bất chợt không biết có ai đó va vào cô liền khiến cô ngã vào lên trước, hai tay liền theo quán tính chống lấy người trước mặt là Ngụy Long Ân, cánh môi mềm mại cũng bị cái gì đó chắn lại.
Không biết là trùng hợp hay sắp đặt, vừa lúc này đèn liền mở sáng, Sở Dược Lam trợn tròn mắt... Cô... Cô thế mà lại hôn Ngụy Long Ân? Ôi mẹ nó... Cái tình huống éo le gì thế này? Khi Sở Dược Lam định đẩy anh ra thì vòng eo mảnh khảnh lại bị tay anh chế ngự, anh kéo cô ôm chặt vào lòng, bắt đầu nụ hôn triền miên. Sở Dược Lam trong lòng anh muốn vùng vẫy nhưng lực bất tòng tâm.
Ở bên kia, Tuệ Mộc huýt khuỷu tay vào bụng của Ngụy Long Thần nhăn mày nói.
- Anh xem, con anh mất liêm sỉ y như anh!
- Oan quá bà xã, anh nào có dạy hư nó?
Còn Sở Khắc Uy sờ sờ chóp mũi, ôi con gái bảo bối của người ta nuôi suốt mười tám năm, bây giờ lại bị một tên tiểu thư thối ăn đậu hũ thế hả? Còn Mạc Hinh thì khoanh tay thầm đánh giá đứa con rể này, sau đó nhìn sang chồng mình, nói.
- Ông xã, cậu trai này rất giống anh. Đặc biệt là vô sỉ!
- Bà xã... Anh...
Chủ Tịch Sở cứng họng nha mọi người :)))