Kết thúc bữa tiệc, bây giờ gia đình anh vẫn còn chưa hết bàng hoàng về cô gái được cho là dịu dàng và yếu đuối này đó, cái gì mà "Chị Sở", nếu như chỉ một mình Lộ Căng ngoan ngoãn gọi bằng chị thì cũng thôi đi. Bây giờ ngay cả Lão đại có tiếng như Cường Điên cũng gọi là chị thì thật quá đáng sợ rồi. Bây giờ Ngụy Long Ân nét mặt cực kỳ vui vẻ mà không để ý đến người nhà đang cực kỳ kinh ngạc kia.
Hoàng Phủ Tước nhìn anh rồi lên tiếng.
- Long Ân, con và cô bé đó...
- Ông cũng nghe rồi đấy ạ. Cô ấy là bạn gái của con.
- Con bé đó không đơn giản.
Ngụy Long Thần và Tuệ Mộc nhìn về phía của Hoàng Phủ Tước, có chút lo sợ rằng ông sẽ không chấp nhận Sở Dược Lam, nhưng Linh Chi ở bên cạnh lại đánh nhẹ vào tay ông ấy một cái, sau đó nói.
- Đúng là cái tính kì cục kì đời. Cái cách nói chuyện cũng làm cho sự việc giống như nghiêm trọng lên. Thật ra ý của ông ấy là không có gì, chỉ sợ Tiểu Ân lại chịu kiếp thê nô như Long Thần thôi.
Ngụy Long Thần có chút ngượng mặt, cái này... Hừm... Ừ thì công nhận mẹ vợ nói rất đúng, Ngụy Long Thần đây đúng là đang chịu kiếp thê nô, nhưng mà là cam tâm tình nguyện chịu cơ mà. Ngụy Long Thần sờ sờ sống mũi, còn Ngụy Long Ân chỉ cười cười nói.
- Con không ngại.
Hoàng Phủ Tước liếc hai cha con nhà này một cái, sau đó liền bĩu môi nói.
- Đúng là có gen di truyền nhỉ.?
[.....................]
Buổi sáng hôm sau tại nhà họ Sở, cô thức dậy rất sớm thay trang phục và ăn sáng cũng rất nhanh, bây giờ Sở Dược Lam đang ngồi ghế sofa và ôm điện thoại. Hai vợ chồng nhà họ Sở nhìn nhau khẽ mỉm cười. Mạc Hinh ngồi xuống bên cạnh cô liền nói.
- Hôm nay có gì vui sao?
- Dạ... Không có gì ạ.
- Tối qua mẹ nghe thím hai của con nói lại, con nhận gia đình nhà họ Ngụy làm nhà chồng tương lai? Con gái lớn chưa gì đã muốn gả đi rồi sao?
- Con...
Mạc Hinh nhìn thấy cô con gái của mình á khẩu liền mỉm cười đến vui vẻ! Nếu có một cậu con rể như Ngụy Long Ân thì thật sự không tồi đâu nha, vừa đẹp trai vừa thông minh lại còn có nhiều mưu kế tốt. Hừm, nếu để Tập đoàn Tân Vĩnh Trùng và Tập đoàn Sở Thị làm sui gia thì cả cái nước S này chẳng phải đều có người nhà của mình sao?
Sở Khắc Uy nhấn kèn xe ý chỉ gọi vợ mình, Mạc Hinh hôn nhẹ lên trán của Sở Dược Lam rồi nói.
- Đi học cẩn thận. Chiều nay con cùng mẹ đến bệnh viện một chuyến.
- Vâng ạ.
Sau khi Mạc Hinh cùng Sở Khắc Uy đi làm không lâu thì Ngụy Long Ân cũng đã lái xe đến để đón cô đi học. Sở Dược Lam tạm biệt Bác Phúc một tiếng, sau đó nhìn sang Sở Phi Dực ngạc nhiên.
- Ủa, hôm nay em không đi học à?
- Sáng nay em được nghỉ hai tiết đầu, nên đi học trễ một chút.
- À, vậy chị đi trước nhé.
- Vâng.
Bước ra khỏi nhà, Sở Dược Lam đã nhìn thấy Ngụy Long Ân đang đứng mở cửa ghế phụ lái sẵn cho cô, nhìn thấy như vậy bất giác Sở Dược Lam lại thấy có chút ấm áp. Anh bước đến định ôm cô thì bị cô ghét bỏ đẩy ra, uất ức anh liền nói.
- Chưa gì đã ghét bỏ anh rồi à?
- Ở đây có camera giám sát, em không muốn ngày mai lại lên trang nhất của tờ báo đâu.
Ngụy Long Ân cười cười, sau đó liền để cô bước vào trong xe ngồi, cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại. Anh liền đi vòng đến ghế lái xe, đi vào. Lúc này cô có chút nghi hoặc, chẳng phải thường ngày ba anh em nhà này hay đi cùng nhau lắm mà? Sao hôm nay lại không thấy vậy nhỉ?
- Anh Long Ân, An Di và Định Viêm đâu rồi? Họ không đi cùng anh sao?
- Thường ngày anh chỉ đi một mình, hai đứa nó thì đi xe riêng.
- À.
Ngụy Long Ân dịch sang bên của cô nhầm muốn cài dây an toàn cho cô, khi gương mặt của hai người chỉ cách nhau có vài centimet thì trái tim của Sở Dược Lam bắt đầu vũ điệu lâm ba đa, nhảy nhót lung tung. Yết hầu của anh cũng bất giác lên xuống, Ngụy Long Ân liền hôn lên môi của cô.
Sở Dược Lam có chút giật mình, nhưng sau đó vẫn ngoan ngoãn để anh hôn. Ngụy Long Ân có chút buồn cười, bây giờ môi lưỡi dây dưa, nếu không phải vì mẹ anh đã dặn không nên giở trò cầm thú thì anh đã nhanh chóng chén sạch cô rồi. Khi cảm thấy cô đang mất hết dưỡng khí thì anh mới buông ta cho cô.
Sở Dược Lam gương mặt đỏ như gấc, có chút mím môi lại, ngượng ngùng cúi xuống. Cô hiện tại rất khác so với Chị Đại của ngày hôm qua, Ngụy Long Ân lại không nhịn được liền hôn nhẹ lên môi của cô, làm cho Sở Dược Lam trợn mắt nhìn.
- Chu... Chúng ta... Nên đi học rồi.
- Em có chút biết từ gì là ngọt ngào nhất hay không?
Sở Dược Lam nghiêng đầu sau đó suy nghĩ, sau đó liền nói.
- Đường?
Anh mỉm cười lắc đầu.
- Mật?
Anh vẫn lắc đầu.
- Vậy là từ gì?
- Heo.
- Hả?
Sở Dược Lam kinh ngạc, sau đó liền nghiêng đầu, không hiểu.
- Heo?
- Đúng vậy.
- Tại sao chứ?
- Em đọc lại xem.
- Heo...
Nhân cơ hội đó Ngụy Long Ân liền hôn một tiếng *Chụt* làm cho Sở Dược Lam bất ngờ. Bây giờ cô nhìn anh bằng cặp mắt kỳ lạ, anh sau đó liền ngồi ngay ngắn lại một cách đầy lịch thiệp, cảm thán.
- Đúng là rất ngọt.