Không chỉ có Dã Lang trợn mắt kinh ngạc, ngay cả một Hoàng Phủ Tước cũng phải há hốc vì tốc độ của cô. Duy nhất chỉ có Trình Hải Hà là vỗ tay tán thưởng, làm cho cả nhà của Ngụy Long Ân đều phải nhìn lại.
- Tiểu Lam, không hổ danh là đệ tử chân truyền của Sở Khắc Huy, rất nhanh rất chính xác. Chú hai của con chắc chắn rất hãnh diện về con.
Lúc này Lộ Căng liền muốn suy sụp, hóa ra đây chính là đệ tử của Thiếu Tướng Sở, tại sao lúc trước cậu ta không nghĩ đến việc này nhỉ? Trước kia Sở Khắc Huy từng là đại ca của một bang phái lớn mạnh, nhưng sau khi kết hôn sinh con liền rút khỏi Hắc Đạo, bắt đầu con đường quân nhân. Cô chính là cháu gái của Sở Khắc Huy, cậu ta cứ nghĩ xung quanh sẽ được quân lính bảo vệ nghiêm ngặt, ai mà ngờ... Người đệ tử duy nhất của Sở Khắc Huy lại chính là cô cháu gái này.
Dã Lang nghe xong còn cả kinh, sợi dây bạc này là sợi duy nhất trên thế giới, đừng nói là lưỡi ngay cả cái cổ cũng chỉ cần một lướt qua cũng đủ để đầu lìa khỏi xác rồi. Lão ta nghĩ đến tay chân run rẩy đến rơi khẩu súng xuống đất.
- Sở tiểu thư. Chúng ta không thù không oán... Chúng ta...
- Ơ kìa? Dã tiên sinh, sao ông hèn thế? Mới khi nảy còn muốn bắn tôi cơ mà? Ông và cháu ông đúng là giống như nhau. Một lũ hèn nhát, hèn hạ!
Dừng một chút, Sở Dược Lam ngoắc tay gọi một chàng trai đến. Sau đó còn nói với Lục Trường Ninh.
- Anh Trường Ninh, cho em một con dao của anh.
Lục Trường Ninh ngơ ngác đưa ra một con dao bấm, thật ra đây là con dao mà cậu ta dùng để phòng thủ. Chàng trai kia cũng ngơ ngác cầm lấy, sau đó Sở Dược Lam liền nói.
- Tôi thấy tóc của ông có chút rối, thay vì chải lại thì mình cạo đi. Cậu, nhanh cạo đi.
Chàng trai kia run rẩy nhìn Dã Lang, dù sao Dã Lang cũng là đàn anh có tiếng của Hắc đạo, liệu cậu ta cắt xong có bị cắt tiết hay không nhỉ? Nhưng nếu không làm theo thì cậu ta sẽ lập tức bị cắt đầu mất. Sau đó, chàng trai kia nhìn Dã Lang, nói.
- Lão đại, xin lỗi.
Dã Lang trừng mắt to nhìn từng chùm tóc màu trắng rơi xuống, riêng Tuệ Mộc lại che miệng cười. Đến khi chàng trai kia đã cạo xong liền nhanh chân chuồn về chỗ đứng. Sau đó thì lại một top nhiều người đi vào, Dã Lang lại cười đến điên dại. Lúc này Lộ Căng vẫn là đưa tay đỡ chán, người đi đến cũng là một đàn anh xã hội đen tên là "Cường điên". Dã Lang thấy viện binh liền cười như được mùa, Ngụy Long Ân siết chặt nắm đấm lo sợ. Lần này Trình Hải Hà cũng không còn vui vẻ nữa liền nhíu mày lại.
- Nhóc con, mày chết chắc rồi.
- Ồ? Để xem ai có thể giết tôi vậy?
Sở Dược Lam xoay đầu lại nhìn, cô cười cười nhìn cái tên mà toàn hình xăm kia, còn cái tên kia nhìn thấy cô mắt liền sáng lên. Liền giống như một con chó vẫy đuôi đi đến bên cạnh cô, vui mừng hỏi.
- Chị Sở, sao chị lại ở đây? Tụi bây! Mau chào chị Sở đi!
- Chào chị Sở.
- Nè Chó Điên, đến đây làm gì thế?
- À dạ. Dã Lang muốn nhờ em trợ giúp để giết người nhà họ Ngụy và nhà Hoàng Phủ. Nhưng sao chị lại ở đây? Trời ơi, thần tượng của em.
Sở Dược Lam đẩy Dã Lang đến bên cạnh Cường Điên, sau đó liền nhìn.
- Cái nhà mà anh định giết đấy. Là nhà chồng tương lai của tôi. Sao? Muốn làm hại người nhà tôi sao? Chó Điên, xem ra mấy năm nay cậu thiếu đòn nhỉ?
Cái tên Cường Điên kia nghe thấy liền lắc đầu đầy sợ hãi. Trong giới Hắc Đạo bây giờ ai cũng phải nể Sở Khắc Huy vài phần, nhưng sau khi Sở Khắc Huy rửa tay gác kiếm vẫn còn để lại một cô đệ tử Sở Dược Lam, mà cái cô đệ tử này còn rất đáng sợ, không nói nhiều chỉ làm việc. Có lần Cường Điên lỡ dại chọc vào cô, suýt nữa là mất của quý rồi.
- Chị Sở... Em không dám.
- Hừm... Chó Điên, mau đem Dã Lang này về chỗ của cậu đi. À còn cái tên Lộ Căng nữa. Nhớ! "Chăm sóc" cho tốt! Nếu không.... Tôi sẽ "Chăm sóc" cậu thật tốt!
Cường Điên nghe xong liền gật gật đầu rồi nhanh chóng dọn dẹp, Sở Dược Lam bĩu môi phun ra một từ.
- Hèn!
Nhưng khi Sở Dược Lam bước gần Ngụy Long Ân thì cô bắt gặp được những ánh mắt kì quái nhìn chằm chằm vào cô. Sau đó, Sở Dược Lam cười cười, nói.
- Mọi người đừng nhìn con như vậy. Cái tên Lộ Căng này năm đó từng học cùng con. Còn cái tên Chó Điên này từng là đàn em của chú hai ấy mà.
- Em...
- Em làm sao?
Sở Dược Lam nghiêng đầu nhìn anh đầy khó hiểu, Ngụy Long Ân liền ôm lấy eo của cô kéo vào lòng. Thật ra từ nảy đến giờ sự việc này không khiến anh bất ngờ, mà điều khiến anh bất ngờ chính là cô đã rất nhiều lần nói anh là bạn trai của cô, còn gia đình của anh, là gia đình chồng tương lai của cô. Sở Dược Lam bị anh ôm bất ngờ, liền nói.
- Anh sao vậy?
- Là em nói với đám người bọn họ anh là bạn trai của em, gia đình anh là gia đình chồng tương lai của em. Lời đã nói không được nuốt lời.
- Ách... Hình như em bị mất trí nhớ rồi, em không biết gì hết a.
Ngụy Long Ân cúi xuống hôn lên môi của cô một cái, sau đó liền xấu xa nói.
- Vậy để anh nhắc cho em nhớ. Em là vợ anh.
- Anh... Anh... Đúng là... Vô sỉ!