Đến trước cổng trường, Ngụy Long Ân cũng rất lịch thiệp mở cửa xe cho cô bước xuống. Nhiều bạn học sinh đang ở đây liền ồ lên đầy kinh ngạc, nhưng chưa để họ nghĩ ngợi lâu anh liền nắm lấy tay cô rồi cùng nhau bước đi. Đến trước lớp của cô, Ngụy Long Ân dịu dàng hôn nhẹ lên trán của cô, nói.
- Buổi sáng tốt lành, một chút nữa anh sẽ đến tìm em.
Sở Dược Lam gật gật đầu, đi vào lớp thì chỉ nhìn thấy mỗi mình An Di ngồi ở chỗ thường ngày mà họ hay ngồi, cô bước đến. Nhẹ nhàng đặt balo của mình xuống, hỏi.
- Định Viêm hôm nay không đi học à?
- Anh ấy xin chuyển khoa rồi, chị dâu yên tâm.
Sở Dược Lam nghe An Di gọi mình bằng "Chị dâu" liền ngượng ngùng, dù sao thì cô và anh cũng chưa có gì gọi là chắc chắn, tại sao lại gọi sớm như vậy chứ. An Di nhìn cô gái bên cạnh đang ngượng ngùng liền mỉm cười nhẹ, sau đó nói.
- Chiều nay chị có rảnh không?
- Đừng có gọi tớ là chị nữa.
- Được được, vậy chiều nay cậu có thời gian không?
- Chiều nay tớ phải đến bệnh viện với mẹ rồi, nên không có thời gian rảnh. Mà có việc gì sao?
An Di lắc đầu, nhưng cũng không có hỏi là vì sao cô lại phải đến bệnh viện với mẹ. An Di chỉ làm theo những gì mà anh trai yêu quái đã dặn dò từ đêm qua là sáng nay hỏi cô chiều nay có rảnh không, nếu cô nói không thì phải báo cáo với anh. An Di liền nhắn tin cho Ngụy Long Ân, nói là chiều nay cô phải đến bệnh viện.
Chưa đến một phút ba mươi giây, Ngụy Long Ân kéo bè thêm Lục Trường Ninh hớt ha hớt hải bước xuống lớp của cô, làm cho Sở Dược Lam kinh hãi, sau đó anh liền bước xuống chỗ của cô lo lắng nói.
- Em bị làm sao mà phải đến bệnh viện thế? Có cần anh gọi chú Cổ khám giúp em không?
Sở Dược Lam bật cười một tiếng làm cho hai chàng trai ngớ người, sau đó cô lấy tay véo má của Ngụy Long Ân, làm cho An Di giật mình. Từ trước đến giờ Ngụy Long Ân ghét nhất là bị người ta véo má, mà bây giờ cô lại... Tuy nhiên, Ngụy Long Ân không hề tức giận, mà thay vào đó còn rất hài lòng với cô.
- Mỗi năm đến ngày nay em và mẹ đều đến bệnh viện để xem những đứa bé không có người thân hoặc cha mẹ đều qua đời để đưa chúng đến cô nhi viện, sau đó là đi mua quà bánh cuối cùng thì đến cô nhi viện để thăm bọn trẻ. Chứ em có bị làm sao đâu.
Ngụy Long Ân thở phào một tiếng, anh lo lắng hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cô, an tâm nói.
- Làm anh tưởng em bị làm sao, suýt nữa là đứng tim chết rồi.
Sở Dược Lam nhìn biểu hiện của anh rồi chỉ mỉm cười, đúng là Ngụy thiếu gia, suy nghĩ cũng nhiều thật đấy. Trước khi anh và Lục Trường Ninh rời khỏi lớp của cô, anh còn nói.
- Chiều nay anh đến đưa em đi.
Nhưng chưa để cô nói gì thì Ngụy Long Ân đã nhanh chóng rời khỏi. Nghĩ lại một chút, thường thì cô sẽ đi cùng với cô út và anh Cận Diêm, còn mẹ sẽ đi cùng với thím hai. Nếu bây giờ Ngụy Long Ân đi theo, liệu có làm mẹ bất ngờ không nhỉ?
An Di nhìn thấy cô đang nghĩ ngợi gì đó liền lên tiếng.
- Có chuyện gì sao?
- Cũng không có gì, chỉ là đang suy nghĩ linh tinh một chút thôi.
An Di cũng không nói gì nữa.
Nhưng một lúc sau, tiết học bắt đầu rất lâu rồi nhưng vẫn không thấy thầy vào lớp. Sở Dược Lam cũng không mấy quan tâm việc này, cô vẫn chăm chú đọc sách, bỗng nhiên có đèn trong phòng học của cô lại đột nhiên bị tắt mất, nhiều bạn nữ vì giật mình mà hét lên. Nhưng duy nhất chỉ có An Di và cô là khá bình tĩnh, không la không hét chỉ nhíu mày. Sau đó trên tấm bảng lớn kia là hình chiếu từ những năm cấp hai, Sở Dược Lam liền biết những trò điên khùng này là của Doãn Đa Tiệp, cô nhướn nhướn mày.
Sau đó, hắn ta từ bên ngoài cửa đi vào, trên tay là một bó hoa rất to, bên dưới còn dẫn theo hai chú cún nhỏ trông đáng yêu cực. Doãn Đa Tiệp bước đến chỗ của Sở Dược Lam, một chân quỳ xuống. An Di liền né sang một bên, dùng điện thoại facetime trực tiếp cho Ngụy Long Ân xem.
Doãn Đa Tiệp nhìn Sở Dược Lam, đặt bó hoa hồng đỏ rực qua một bên, từ từ mở hộp nhung màu đỏ ra, đưa lên trước mặt cô.
- Sở Dược Lam, em làm bạn gái của anh nha?
Sở Dược Lam nhìn chiếc nhẫn kia, sau đó liền nhíu mày nói.
- Muốn tỏ tình tôi thì cũng phải lấy đồ thật chứ. Đâu phải trẻ con đâu mà lại chơi đồ giả?
- Anh...
- Hơn nữa, loài hoa tôi thích từ trước đến giờ không phải hoa hồng đỏ. Nhưng tôi có một ý với cậu đấy, cậu đem số hoa này về nhà rồi tự mình ngâm với nó đi. Trên người cậu thật bốc mùi... Là mùi kinh tởm và ghê sợ đó. Làm ơn, biến cho khuất mắt tôi.
Doãn Đa Tiệp mặc dù bị từ chối những vẫn nhẹ nhàng mỉm cười, hắn ta nói.
- Anh biết là em rất hận anh, nhưng tình cảm mà anh giành cho em mãi mãi là thật.
- Hận? Cậu nghĩ cậu là cái thá gì mà tôi phải hận cậu? So về gia thế, bối cảnh gia đình hay so về chất xám... Cậu có cái gì để tôi phải quan tâm đến? Năm đó, nói trắng ra là tôi đang thương hại cậu thôi.
- Cô...
Sở Dược Lam nhẹ nhàng nâng bó hoa kia lên, ở đầu dây bên kia Ngụy Long Ân đang siết chặt nắm đấm lại. Nhưng mọi việc thật sự khiến mọi người bất ngờ, cô dùng sợi dây bạc cắt nhỏ từng cánh hoa, sau đó ném thẳng vào mặt của Doãn Đa Tiệp, nói.
- Nhớ. Cho dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai. Cậu vốn dĩ đều không xứng với tôi!