Sau khi Ngụy Long Ân đưa Sở Dược Lam về lại Viện Trạch, anh nhìn thấy được ngôi nhà này thật sự rất hoành tráng, không chỉ vậy anh còn nhìn ra được ở đây hình như trên dưới không dưới mười người làm đâu nha. Sau khi Sở Dược Lam bế đứa bé kia vào nhà liền có một ông quản gia bước ra, đây chính là quản gia của Viện Trạch. Bác Phúc nhìn tiểu thư nhà mình đang bế một đứa bé đang có chút bốc mùi liền nhanh tay bế lấy.
- Tiểu thư, đứa bé này...?
- Cháu nhìn thấy trên đường. Bác gọi bảo mẫu đến tắm rửa cho nó đi ạ.
- Dạ được thưa tiểu thư.
Sau khi giao đứa bé cho Bác Phúc thì Sở Dược Lam đưa Ngụy Long Ân đến phòng khách, người giúp việc trong nhà nhìn thấy khách liền rót nước rồi đem trái cây ra, sau khi đã đặt trên bàn thì liền cung kính cúi người đi vào trong bếp. Sở Dược Lam nhìn Ngụy Long Ân đang ngơ ngác liền có chút muốn cười.
- Anh Long Ân, có gì khiến anh chú ý vậy?
- Không có gì, chỉ có chút bất ngờ thôi.
- Chẳng lẽ nhà anh không có người giúp việc à mà phải ngạc nhiên với chả bất ngờ.
- Có thì có, nhưng dường như ở đây không giống lắm.
Sở Dược Lam cười cười, đương nhiên là không giống nhau rồi. Những người giúp việc ở ngôi nhà này và một ngôi nhà ở nước ngoài nơi mà ông bà nội, ông bà ngoại đang sống ai nấy đều ít nhiều thân thủ cũng khá tốt, tay chân thì phải linh hoạt, dường như trên dưới nhà này đều trải qua một loạt các bài huấn luyện của chú hai rồi.
- Em... Sống ở đây từ nhỏ đến lớn sao?
- Đúng vậy a.
- Em cảm thấy thế nào khi ở ngôi nhà như vậy?
Sở Dược Lam có chút nghĩ ngợi, như thế nào nhỉ?
- Ừm... Nếu như bình thường thì có chút ảm đạm, nhưng hễ cuối tuần là cực kỳ đông đúc và náo nhiệt. Chú hai và cô út nói là cái gì mà tăng độ thân mật giữa các con cháu.
Ngụy Long Ân suýt nữa là sặc nước, gương mặt liền đen lại, cái gì gọi là thân mật giữa các con cháu chứ? Sau đó anh liền nhìn cô gái này, chẳng phải lúc nảy rất lạnh lùng và sắc bén sao? Sao bây giờ lại biến thành Tiểu Bạch Thỏ mất rồi nhỉ?
- Nhưng rõ ràng không phải cái gì mà tăng thân mật, cái này là vì chú hai và cô út muốn đẩy hết đám trẻ qua nhà em, sau đó liền vui vẻ ôm ấp vợ chồng ở nhà mặn nồng thì có.
Ngụy Long Ân có chút mất tự nhiên, nếu thiên về cháu trai thì ở Sở gia này tính luôn nội ngoại và họ hàng thì cũng có bốn cháu trai rồi? Sau đó còn thêm ba cháu gái nữa chứ... Không lẽ ba đứa bé gái này sẽ ngủ cùng nhau?
- Nghe nói chú hai và cô út của em đều có một trai một gái à?
- Đúng vậy a, thường thì cuối tuần Tiểu Dực và Tiểu Trì ngủ cùng nhau, anh Cận Diêm và Tiểu Hoằng ngủ cùng nhau. Còn em, Tiểu Linh Linh và Tiểu Phi Phi thì ngủ cùng nhau.
Ngụy Long Ân có chút ganh tị với hai đứa nhóc kia nha. Nhưng chưa để anh nói thêm gì thì Bác Phúc đã bế đứa bé kia ra sau đó nhìn Sở Dược Lam, nói.
- Tiểu thư, cô định làm gì với đứa bé này?
Thật ra cô cũng không biết nên làm gì với đứa bé này cả, cô chỉ biết là cô muốn cứu đứa bé này thôi, còn nên làm gì tiếp theo... Ngay cả bản thân Sở Dược Lam cũng không biết, nếu như cô để lại và nuôi dưỡng thì rất không tốt, vì cô cũng chỉ mới mười tám tuổi, chưa chồng, chưa bạn trai mà lại có con như vậy thì sao mà gả đi nữa, nhưng nếu đem nó đi vào trại trẻ mồ côi thì cô thật sự không nhẫn tâm như vậy.
Ngụy Long Ân nhìn ra Sở Dược Lam đang rất khó xử liền nhớ đến một người là Dục Ngọc Tiêu và Lưu Tuyến, hai người họ kết hôn cũng được một khoản thời gian rồi nhưng vẫn chưa có con, anh nghe nói là vì Lưu Tuyến từng phẫu thuật tử cung vì ung thư cổ tử cung nên việc thụ thai rất là khó.
- Dược Lam, hay là đưa cho anh đi. Anh có một người chú, kết hôn lâu rồi nhưng vẫn không có con. Chúng ta có thể đưa cho vợ chồng chú ấy nuôi dưỡng.
- Như vậy... Có được không?
- Được mà, đưa đứa bé cho anh.
- Hay là... Để em đi với anh.
Ngụy Long Ân nghe như vậy cũng gật đầu, sau khi Bác Phúc cho đứa bé uống sữa và đã dỗ ngủ ngon lành thì ông ấy mới đưa cho Sở Dược Lam.
Anh lái xe đưa cô và đứa bé đến gần ngoại ô phía Nam, ở đây Dục Ngọc Tiêu và Lưu Tuyến đang sinh sống ở đây, giờ này thì chắc chỉ có cô Lưu Tuyến ở nhà mà thôi thì chú Ngọc Tiêu đã đi làm rồi.
Trước cổng nhà, người làm liền mở cổng cho chiếc xe của họ đi vào. Lưu Tuyến bước ra ngoài liền nhìn thấy Ngụy Long Ân, bà ấy liền hớn hở nói.
- Long Ân đó à? Vào nhà đi.
Sau khi Ngụy Long Ân đưa Sở Dược Lam đang bế đứa bé đi vào trong đầu của Lưu Tuyến liền hiện lên một kịch bản không mấy trong trắng lắm. Sau khi cả ba ngồi xuống, Lưu Tuyến liền nói.
- Đây là vợ con à? Con kết hôn khi nào? Rồi sinh con khi nào vậy? Sao cô lại không biết gì cả?