Ngụy Long Ân nghe Lưu Tuyến nói Sở Dược Lam là vợ mình liền có chút vui vẻ, ngược lại với anh thì cô lại ngượng đến đỏ phừng cả mặt. Sau đó, Sở Dược Lam liền nói.
- K...Không phải... Không phải đâu cô à, cháu và anh ấy không phải vợ chồng, đứa bé này cũng không phải con của chúng cháu.
Lưu Tuyến nhìn cô bé gấp gáp phản bác lại như vậy liền mỉm cười, sau đó nhìn sang Ngụy Long Ân thì chỉ nhìn thấy anh đang cười đến hài lòng. Lưu Tuyến liền nói tiếp.
- Vậy sao? Thật xin lỗi cô không biết việc này. Như vậy... Đứa bé này là...?
Sau đó Sở Dược Lam đem hết mọi chuyện kể lại cho Lưu Tuyến nghe, Lưu Tuyến nghe như vậy liền đau xót. Thật là không biết cha mẹ nào lại nhẫn tâm như vậy, nếu không nuôi được thì đừng có sinh ra, đã sinh ra một tiểu sinh linh rồi thì phải có trách nhiệm với nó chứ, đúng là loại cha mẹ vô lương tâm mà. Lưu Tuyến đưa mắt nhìn đứa bé... À đây là một đứa bé gái, trên gương mặt chi chít vết đỏ do côn trùng cắn, cái má phúng phính, đôi môi chúm chím đáng yêu nhìn thấy đứa bé này Lưu Tuyến lại mỉm cười dịu dàng. Sau đó nhìn Sở Dược Lam, nói.
- Cô... Cô có thể bế nó một chút không?
Sở Dược Lam liền gật gật đầu, sau đó giao đứa bé lại cho Lưu Tuyến. Đã rất nhiều năm rồi Lưu Tuyến luôn hi vọng bản thân có thể sinh cho chồng mình một người con, nhưng vì lí do bệnh lí của mình mà ngay cả Dục Ngọc Tiêu cũng không thể có con, rất nhiều lần Lưu Tuyến đề nghị ly hôn, nhưng Dục Ngọc Tiêu hoàn toàn gạt qua một bên. Cảm giác đang bế một đứa bé khiến Lưu Tuyến vui mừng đến tột cùng.
- Vậy hai đứa đem nó đến đây là có ý gì?
Sở Dược Lam nhìn Lưu Tuyến, rồi lên tiếng.
- Cô Tuyến, cháu muốn cô nuôi đứa bé này. Vì nếu cháu nhận nuôi thì thật sự cũng không quá công bằng với cả đứa bé và cháu, nhưng nếu đưa đứa bé vào cô nhi viện thì... Cháu không nở.
- Thật là một đứa trẻ tốt bụng, ai lấy được cháu là phước đức tu nhiều kiếp.
Sau khi đã giao đứa bé cho Lưu Tuyến rồi thì Ngụy Long Ân cũng xin phép đưa Sở Dược Lam về nhà trước. Còn Lưu Tuyến cứ mãi bế đứa bé đến tận chiều.
Khi Dục Ngọc Tiêu đi làm về liền thấy vợ mình đang ôm hôn và mỉm cười cái gì đó trên tay, lúc đầu Dục Ngọc Tiêu cứ nghĩ vợ mình muốn con quá nên hoa mắt, nhìn khi nghe tiếng cười giòn tan của đứa bé thì lại bất ngờ.
- Ông xã, anh về rồi à?
- Bà xã, đứa bé này là con ai vậy?
- Ông xã, đứa bé này là do Long Ân đưa đến. Thằng bé và bạn nhìn thấy đứa bé này bị bỏ rơi ở ven đường, nên đem về nhà. Thấy gia đình chúng ta không có con cái, nên Long Ân đã giao lại cho em nuôi dưỡng. Ông xã, anh xem này đứa bé này rất đáng yêu.
Dục Ngọc Tiêu nhìn thấy vợ mình vui vẻ như vậy cũng chỉ mỉm cười dịu dàng, sau đó liền ngồi xuống bên cạnh Lưu Tuyến, đứa bé nhìn thấy Dục Ngọc Tiêu liền vui vẻ mỉm cười.
- Bà xã, em muốn nuôi đưa bé này sao?
- Đúng vậy, ông xã anh không thấy rất trùng hợp sao? Sáng nay em vừa nói với anh đêm qua em mơ thấy mình mang thai, đến chiều thì Long Ân đã đưa một đứa bé đến rồi.
- Bà xã, anh tôn trọng ý kiến của em. Để ngày mai anh tranh thủ đưa đứa bé đi làm giấy khai sinh vậy.
- Cảm ơn anh, ông xã.
Suốt một đêm hôm đó Lưu Tuyến dường như không tài nào ngủ được vì cứ sợ đó là mơ, giấc mơ có được một đứa con đã khiến cho trái tim của Lưu Tuyến đập rất nhanh, có lẽ bà ấy cứ nghĩ chỉ cần buổi sáng thức dậy thì đứa bé này liền biến mất. Nhưng có lẽ điều khiến hai người họ ngạc nhiên hơn là về đứa này buổi tối lại không quấy khóc như những đứa bé khác, nó rất ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ, giống hệt thiên sứ vậy đó. Cũng vì vậy, Dục Ngọc Tiêu và Lưu Tuyến liền không ngần ngại đặt cho đứa bé đáng yêu này một cái tên.
Đó là....
Dục Lệ Thần Ân