Khi An Di và Định Viêm đi vào lớp của mình thì nhìn thấy Sở Dược Lam đã ngồi ở đó với cuốn sách trên tay, nhưng có lẽ An Di nhìn ra được cô hiện tại bây giờ không có tập trung vào quyển sách mà đang tập trung ở đâu đó rất xa xôi. An Di và Định Viêm đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng rồi xuống. An Di vừa ngồi xuống liền lấy điện thoại nhắn tin đến một số máy mà cô nàng lưu là "Tảng Băng Trôi" với dòng tin nhắn.
[Bé con nhà anh đang mất tập trung.]
Chưa đến một phút thì ở bên kia đã nhanh chóng trả lời lại một từ [Ừ], An Di cũng không quá biểu lộ cảm xúc, vì cô biết cái nết cái nư của anh hai nhà mình, ừ thì ừ vậy thôi chứ ông anh này sắp bay đến rồi.
Và hiển nhiên, vỏn vẹn ba phút thì Ngụy Long Ân đã tao nhã có mặt tại lớp của Sở Dược Lam, anh bước vào mà không biết có rất nhiều người đang chú ý đến mình, bước xuống chỗ của Sở Dược Lam, bàn tay của anh nắm lấy tay của cô. Nhẹ giọng nói.
- Đi theo anh.
Sở Dược Lam có chút không hiểu khi bị anh kéo đi, khi đi đến giữa sân trường thì cô mới hoàn hồn hất tay của anh ra, có chút khó chịu lên tiếng.
- Anh định đưa em đi đâu? Em còn phải đi học!
- Hôm nay nghỉ, anh đưa em đi đến một nơi.
- Không đi, anh đi một mình đi.
Sau đó Sở Dược Lam xoay người lại thì vừa vặn nhìn thấy Doãn Đa Tiệp đang đứng ở phía sau cách đó không xa đang mỉm cười nhìn cô, ánh mắt của Sở Dược Lam bắt đầu lạnh đi.
Doãn Đa Tiệp chầm chậm bước đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng mỉm cười.
- Tiểu Lam, cậu định đi đâu à? Ai đây? Bạn trai của cậu sao?
- Đừng gọi tôi bằng hai từ "Tiểu Lam", hai từ này phát ra từ miệng cậu thật làm tôi ghê tởm!
- Tiểu Lam... Rốt cuộc năm đó tớ làm sai cái gì mà lại khiến cậu hận tớ như vậy?
Sở Dược Lam cười lạnh một tiếng, rồi lãnh đạm nói.
- Hận? Cậu có gì khiến tôi phải hận? Ngay cả tư cách để tôi hận cậu, cậu cũng không có đâu!
Ngụy Long Ân bước đến bên cạnh cô, choàng tay giữ chặt lấy eo của người con gái lạnh lùng này, anh nhìn sang Doãn Đa Tiệp, nhàn nhạt nói.
- Cậu cút được rồi đấy.
- Anh là ai chứ?
- Tôi là...
- Là bạn trai của tôi.!
Ngụy Long Ân, Doãn Đa Tiệp và một số học sinh đang đi trên đường kia liền giật mình, khóe môi của anh nâng lên tạo thành một nụ cười hoàn hảo, còn Doãn Đa Tiệp thì gương mặt dần biến sắc, hắn ta nhìn Ngụy Long Ân rồi nói.
- Hắn ta... Có gì tốt hơn tớ?
- Ít nhất anh ấy không ấu trĩ như cậu! Ít nhất anh ấy là chính nhân quân tử chứ không phải kẻ tiểu nhân như cậu! Với lại Doãn Đa Tiệp, cậu đừng bao giờ so sánh giữa anh ấy và cậu... Vì cậu không xứng!
Sau khi nói xong Sở Dược Lam kéo Ngụy Long Ân đi ra ngoài mặc kệ gương mặt đang tối đen kia của Doãn Đa Tiệp, nắm đấm của hắn ta siết chặt lại, ánh mắt tàn nhẫn nhìn về phía hai người.
Còn ở chỗ của cô, sau khi kéo Ngụy Long Ân ra ngoài cổng thì cô cũng tự động buông tay của ạn ra, sau đó ánh mắt áy náy nhìn anh.
- Xin lỗi đã đưa anh vào mớ rắc rối của em.
- Không chỉ của riêng em đâu.
Sở Dược Lam khó hiểu nhìn anh, Ngụy Long Ân liền đưa cô lên một chiếc xe, sau khi nhìn Sở Dược Lam an toàn trên ghế phụ lái trong xe thì anh mới bước vào bên ghế tài xế.
- Doãn Đa Tiệp là cháu nội của Dã Lang, mà Dã Lang bao nhiêu năm nay vẫn đang ngấm ngầm nhắm vào gia đình anh. Vì thế, mớ rắc rối này không chỉ là có em.
- Em cứ nghĩ cậu ta lấy họ của mẹ là đã cắt đứt với nhà họ Dã rồi chứ?
Ngụy Long Ân mỉm cười, sau đó liền nói.
- Theo như ông nội anh nói thì Dã Lang chỉ có một người con trai là Dã Bách Tường, nhưng không may chết sớm. Em nghĩ em, nếu như là em thì em có nhận lại đứa cháu nội duy nhất này hay không?
Sở Dược Lam liền gật đầu, nhưng mà hôm qua cô có hỏi chú hai, chú hai nói cái tên Dã Lang này còn có một đứa con gái nữa mà? Cô nhìn sang Ngụy Long Ân, nhưng nhìn thấy anh đang tập trung lái xe, nên lại thôi không nói nữa. Dọc đường lái xe hai người hoàn toàn im lặng, có lẽ chỉ có duy nhất Ngụy Long Ân là không thoải mái với thái độ hiện tại của cô.
- Em không sao chứ?
- Em không sao. Chỉ là có chút bất ngờ khi hôm nay gặp cậu ta thôi.
- Em... Thích cậu ta?
- Cũng không phải, chỉ là có chút không thoải mái với cậu ta mà thôi.
Nghe như vậy, Ngụy Long Ân cũng không hỏi thêm gì nữa, anh tập trung lái xe, dọc hai bên đường là hai hàng hoa dại, tuy nó rất đơn sơ và mộc mạc nhưng nó rất đẹp. Tinh thần của Sở Dược Lam bắt đầu cảm thấy có chút thư giãn, nụ cười hiện diện trên môi. Bất chợt cô có nghe thấy tiếng gì đó.
- Anh... Anh dừng xe... Dừng xe một chút.
Ngụy Long Ân có chút không hiểu, nhưng vẫn phải dừng xe lại, chiếc xe vừa dừng lại thì cô liền đẩy cửa bước ra, chạy lùi lại một chút, Ngụy Long Ân có chút khó hiểu nhưng sau đó cũng đi theo cô. Đi đến một tảng đá to mà lúc nảy hai người họ đã chạy qua, nhìn xuống phía dưới hòn đá là một đứa bé đang khóc đến đau cả cổ, trên người cũng chi chít vết bị côn trùng cắn, bên cạnh là bình sữa sắp bị thiêu. Ngụy Long Ân liền nói.
- Xung quanh ở đây đâu có nhà dân, tại sao lại có người bỏ đứa bé này ở đây?
Sở Dược Lam bế đứa bé lên, đứa bé nhìn thấy cô liền mỉm cười, nụ cười của đứa bé giống như một cây quạt lớn, đã quạt bay những phiền muộn trong lòng cô từ nảy đến giờ, sau đó Sở Dược Lam liền nói với Ngụy Long Ân.
- Anh đưa em về Viện Trạch được không?
- Đi thôi.