Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 243




Ha!

Anh Nam, gọi thân mật như vậy.

Sắc mặt Diệp Bạc Hâm biến rồi biến.

Cuối cùng vẫn không phát hỏa.

Sau khi tắt ngang điện thoại, cô kéo rem cửa sổ ra, để ánh sáng bên ngoài chiếu vào, trong lòng lại cảm thấy rất buồn bực.

Cô rõ ràng biết Tập Vị Nam không phải lịa đàn ông hoa tâm, nhưng kiềm chế khống được trái tim lạnh lẽo.

...

Kỷ Nhiễm một mặt nghi ngờ, bỏ điện thoại xuống, quay lại bên cạnh Tần Yến Đường.

Cô mang tới hai cô bạn gái, bởi vì Tập Vị Nam từ đầu tới cuối không nhìn thẳng qua, những người khác đều mang theo kiều nữ, Sở Lâm mặc dù có mang theo, nhưng không hứng thú, may mắn thay Tần Yến Đường vẫn luôn ở trong không khí sôi động, hai cô gái cùng đi tới, như vậy mới không có tẻ nhạt.

"Điện thoại của ai?" Tần Yến Đường vừa đánh ra một lá bài, thuận tiện ôm Kỷ.

Kỷ Nhiễm cười nhẹ, vẫn như cũ dựa vào trong lòng anh.

"Tìm anh Nam."

Sở Lâm nghe thấy, lông mày tinh tế hơi chau lại.

"Cô nghe điện thoại của anh Nam rồi?" đến giọng cũng nghiêm trọng rất nhiều.

Kỷ Nhiễm hơi run, có chút sợ hãi.

Anh mắt của Sở Lâm rất dọa người, giống như cô làm việc gì tội ác tày trời.

Những người khác cũng dừng lại, chậm rãi nhìn hướng Kỷ Nhiễm.

Một bầu không khí cứng nhắc.

Thân phận anh Nam đặc biệt, điện thoại của anh chưa từng cho phép ai động vào, mỗi lần ra ngoài chơi, điện thoại không rời khỏi người, có thể lúc nãy chơi đùa, rơi ra một bên rồi.

Điện thoại của bọn họ cũng đều vứt lên sofa, điện thoại vang lên, lười đi nghe, bọn họ cũng không có bí mật gù người khẽ không thể thấy, vì vậy cho dù là điện thoại của ai, Tần Yến Đường kêu Kỷ Nhiễm đi nghe, bọn họ cũng không ngăn cản, thế nào cũng không nghĩ rằng lại là điện thoại của anh Nam.

"Vâng..." Kỷ Nhiễm gật đầu, bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, rúc vào trong lòng Tần Yến Đường.

Ai biết được ánh mắt của Tần Yến Đường lạnh xuống, buông cô ra.

"Ai gọi?" Bây giờ cầu nguyện đừng là cấp trên gọi tới, nếu không bọn họ tiêu đời rồi.

Kỷ Nhiễm cắn môi, "Không biết... là giọng của phụ nữ..."

Giọng của phụ nữ?

"Không phải là chị dâu chứ?" Lăng Diên Dung vừa mở miệng, mọi người đều nhìn mặt nhau.

Kỷ Nhiễm lại lắc đầu lần nữa.

"Cô ấy nói gì?"

"Cũng không nói gì, cô ấy hỏi Tập Vị Nam ở đâu, kêu anh ấy tới nghe điện thoại, em nói anh Nam ra ngoài hít thở không khí rồi, sau đó cô ấy kiền tắt điện thoại rồi." Kỷ Nhiễm nuốt nước miếng, nếu như thật sự là vợ của anh Nam, vậy cô nghe điện thoại của người ta, lời nói còn mập mờ không rõ, sẽ không khiến người ta hiểu lầm chứ?

Kỷ Nhiễm cảm thấy mình làm hỏng chuyện rồi, trầm mặc cúi đầu.

Những người đàn ông này, cô cũng đắc tội không được.

...

Phía sau Trầm Hương Uyển có nột bãi cỏ.

Tập Vị Nam ở bên ngoài hút hai điếu thuốc, buồn phiền trong lòng kìm nén xuống, gạt đi tàn thuốc, lúc này mới quay lại phòng Vip.

Trong phòng im lặng đến mức quá đáng.

"Tình huống gì đây?"

Tập Vị Nam nheo mứt, đem hộp thuốc và bật lửa đặt lên bàn trà, giọng nói trong trẻo vang lên.

Tất cả mọi người đều không cảm nhận được anh quay lại, đột nhiên nghe thấy giọng anh bị dọa giật mình.

"Anh... anh Nam, anh quay lại rồi?"

Biểu cảm trên mặt bọn họ rất đáng nghi.

Trong đầu Tập Vị Nam xuất hiện mấy từ có tật giật mình.

Sải bước qua, ngồi trên ghế đơn sofa, một tay đặt lên thành ghế, khăng khăng nhìn Tần Yến Đường, "Làm việc xấu gì rồi?"

Tần Yến Đường giật mình, suýt chút nữa là bị lộ.

Vốn dĩ chính là kêu Kỷ Nhiễm đi nghe điện thoại của anh, nếu như bị anh Nam biết được, anh hôm nay chắc chắn bị lột một lớp da rồi.

Sở Lâm ghét hèn nhát của anh, đá anh ta một chân.

"Ào, ở dưới mí mắt của anh Nam, bọn em có thể chơi trò bịp bợm gì?" Sở Lâm cười ba phải, trong miệng thì thầm "Tới đây tiếp tục chơi."

Lăng Diên Dung đứng lên, "Anh Nam, anh tới chơi, em gọi phục vụ mang chút đồ ăn."

Sau đó Tập Vị Nam gia nhập vào bàn bài.

Bọn họ đều là người biết nặng nhẹ, chơi đùa không thể đi quá xa, anh cũng không truy cứu tới cùng.

"Anh Nam, hai ngày nữa là sinh nhật anh, định đón như thế nào đây?"

Những năm trước sinh nhật anh đều ở trong doanh trại, rất nhiều năm không tổ chức sinh nhật rồi.

Được Sở Lâm nhắc nhở, anh nới nhớ ra.

Nhưng mà, năm nay không giống có Diệp Bạc Hâm ở đây, anh bắt đầu kỳ vọng rồi.

"Đến lúc đó rồi nói đi." Tập Vị Nam ngồi ở đó, ánh sáng chiếu qua để lộ đường nét rõ ràng trên mặt anh, khí thế của người đàn ông trưởng thành bức người, khiến người khác không tự nhiên nhìn mà sợ hãi.

Đường Tiêu Ninh nhìn anh, không ý thức nhìn sững rồi.

Chả trách mấy người ở đây đều kính trọng gọi anh một tiếng anh Nam, không phân biệt tuổi tác, chỉ có tôn trọng, ngưỡng mộ.

Kỳ Tương Tu nâng mắt nhìn anh một cái, cười trêu chọc: "Anh Nam, anh không phải là muốn cùng chị dâu lãng mạn riêng đó chứ?"

Mấy người tiếp tục cười lên tiếng, "Nói bậy, anh Nam im lìm như vậy, trên người chỗ nào có tế bào lãng mạn chứ?"

"Ài, cái này khó nói, anh Nam không có tế bào lãng mạn, làm sai có thể theo đuổi được chị dâu chứ?"

Lăng Diên Dung vừa quay lại liền nghe thấy bọn họ nói chuyện, hứng thú tăng lên, kêu mấy người phục vụ đặt thức ăn lên bàn ăn, bản thân bước qua.

"Anh Nam, vậy là anh theo đuổi chị dâu, hay là chị dâu theo đuổi anh?"

Am thanh đảo bài lách ca lách cách.

Nói đến Diệp Bạc Hâm, tâm trạng Tập Vị Nam tốt lên rất nhiều.

Khóe miệng hơi giương lên, ngay cả ánh mắt cũng biến thành dịu dàng rồi.

" Cô ấy theo đuổi tôi."

"Òa~~~" đồng thanh òa lên một tiếng, tất cả mọi người cười rất mập mờ.

Không ngờ anh Nam thích loại này.

Theo đuổi, cũng cần có dũng khí.

Cô gái dũng cảm như vậy, ngay cả anh Nam cũng tránh không được sự nhiệt tình của cô.

Lăng Diên Dung một mặt hỗn loạn, "Anh Nam, anh nói nhanh đi, chị dâu là làm cái gì, hai người làm sao quen biết? Cô ấy ở đâu đánh động anh rồi?"

Bọn họ đều nhìn ra, nói đến chị dâu, anh Nam liền tâm trạng rất tốt.

Xem ra anh là thật sự thích chị dâu.

Còn cho rằng cả đời này anh cũng sẽ không động lòng với phụ nữ, không ngờ rằng không một tiếng động kết hôn rồi.

"Từ chối đồn nhảm." Tập Vị Nam đứng lên, đem vị trí nhượng lại cho Lăng Diên Dung, bước đến nên bàn ăn.

...

Trên sân thượng gió rất lớn.

Đối diện với tòa nhà, khảm một mành hình lớn, đang mở quảng cáo.

Diệp Bạc Hâm động cũng không động đứng rất lâu.

Thưỡi gian từng phút từng giây trôi qua, chậm chạm như một đời người.

Cho đến 12 giờ, anh vẫn không gọi lại.

Một đêm này, chẳng lẽ anh định không quay về sao?

Trong lòng Diệp Bạc Hâm mặc dù không thỏa mái, nhưng vẫn bằng lòng tin tưởng anh.

Đầu ngón tay vuốt màn hình, rất nhiều lần muốn gõ dãy số quen thuộc, cuối cùng lại gắng gượng nhẫn xuống.

Một đời rất dài, cô chọn cuộc sống cùng anh, thì phải tin tưởng anh.

Rất nhiều kết hôn cuối cùng lấy ly hôn kết thúc, đều là nguyên nhân không tin tưởng lẫn nhau.

Bọn họ mới vừa bắt đài, cô không bằng lòng đi can thiệp cuộc sống của anh, mỗi người đều vó không gian riêng tư.

Diệp Bạc Hâm đứng hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thuyết phục được bản thân.

Vào thu rồi, đêm khuya có chút lạnh.

Cô đứng trên sân thượng chịu đựng gió thổi hai tiếng đồng hồ, lúc này toàn thân lạnh ngắt, xoa xoa cánh tay, quay người vào phòng khách.

Ở nhà cùng Tô Uyển giận dỗi, cô ngay cả cơm tối cũng không ăn, lúc này bụng có chút đói rồi, toàn thân cô lại không có khí lực, lười đi động chân tay.

Trong tủ lạnh chỉ có hai thực phẩm sống, cô lật lại một cái, hối hận không chuẩn bị mì, ngay cả thức ăn nhanh cũng không có.

Thở dài một hơi, đóng tủ lạnh lại.

Hai mươi phút sau Diệp Bạc Hâm từ nhà tắm đi ra, trên người quấn khăn tắm, trong tay cầm khăn lau khô tóc.

Bị hơi nóng phả qua, sắc mặt đỏ ửng.

Pha một bình nước nóng, tâm trạng tốt hơn nhiều.

Một đêm nay, Diệp Bạc Hâm lăn qua lăn lặn tới hai giờ, mới mơ hồ có buồn ngủ.

Cô không quay lại phòng ngủ, bên trong tràn ngập hơi thở của anh, cô sẽ nghĩ ngợi lung tung.

Cô như này, càng ngày càng không giống bản thân, cô rất ghét vù một người đàn ông mà đánh mất bản thân.

Tắt đèn, nằm trên ghế sofa, lăn qua lăn lại cuối cùng mơ hồ ngủ say rồi.

...

Trầm Hương Uyển.

Một nhóm Tập Vị Nam chơi đến một giờ rạng sáng mới tàn cuộc, rất lâu rồi không tụ tập, đám người này quá làm ầm ĩ.

Sau đó, ngoài Tập Vị Nam, bọn họ đều uống rượu, không thể lái xe.

Kiều nữ đều bị bọn họ đuổi đi rồi, mấy người đàn ông đều tới nhf Sở Lâm gần Trầm Hương Uyển nhất.

Đến Sở gia, Tập Vị Nam rút điện thoại ra, nhìn thời gian, một rưỡi sáng rồi.

Lúc này cô cũng ngủ rồi.

"Anh Nam, còn không ngủ sao?" Kỳ Tương Tu ở cánh cửa bên cạnh, một tay dựa vào lan can, một tay cầm điếu thuốc.

"Ngủ không được." Tập Vị Nam cất điện thoại, lưng dựa vào lan can, nghiêng đầu nhìn Kỳ Tương Tu.

Những năm nay, mọi người đều xảy ra rất nhiều biến hóa.

Anh một lòng đặt vào công việc, cũng thờ ơ với những anh em lớn lên cùng nhau.

Anh và Kỳ Tương Tu nói rất nhiều, sau đó Kỳ Tương Tu thực sự rất buồn ngủ, không gắng được nữa, mới nói một tiếng quay về phòng.

"Anh Nam, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Đồng hồ sinh học của Tập Vị Nam rất đúng giờ, sáu giờ liền tỉnh lại.

Ở trong nhà Sở Lâm ăn xong bữa sáng, đám người kia vẫn chưa thức dậy Tập Vị Nam đi về trước.

Đêm qua anh lại mất ngủ rồi, dường như trưng mắt tới sáng.

Lời nói của Lương Thanh Trạch, gương mặt cười của Diệp Bạc Hâm, ở trong đầu anh lặp đi lặp lại, đến mức đầu anh phát đau.

...

Tập Vị Nam vừa vào cửa liền nhìn thấy trên tủ giày đặt một đôi giày vao gót.

Anh sững sờ, mới hơn bảy giờ, sớm như vậy cô đã tới rồi?

Hôm na là thứ ấu, cô không đi làm sao?

Ánh mắt dừng lại, rơi trên sofa.

Diệp Bạc Hâm co người nằm nghiêng người trên sofa.

Mái tóc che đi nửa khuôn mặt, một tay đặt lên trên eo.

Sắc mặt có chút hốc hác, dường như ngủ không an giấc, lông mày vẫn luôn nhíu chặt lại.

Nhãn cầu dưới ní mắt chuyển động không ngừng.

Tập Vị Nam nén hơi thở lại chân tay nhẹ nhàng bước tới bên sofa, quỳ người xuống.

Anh vén tóc cô lên lộ ra khuôn mặt gầy gò.

Cô sao lại ngủ trên sofa rồi.?

Ngón tay lướt qua đôi mắt sưng húp của cô, trái tim hơi đau nhói.

Diệp Bạc Hâm mất ngủ vẫn luôn rất tỉnh, trên mặt bị thứ gì lướt qua, cô đánh cảnh giác, mạnh mẽ nở to mắt ra.

Ánh mắt ác liệt, một chút cũng không giống như vừa mới thức dậy.

Nhiều năm nay, cô vẫn luôn như vậy, bởi vì ác mộng quấn lấy người, nửa đêm kinh ngạc tỉnh dậy rất nhiều lần, có lúc rạng sáng tỉnh lại, cũng không có cách nào ngủ lại nữa, vẫn nhùn chèn chằm trần nhà tới trời sáng.

Ngón tay Tập Vị Nam khựng lại, áy náy nhìn cô, "Làm em tỉnh giấc rồi?"

Diệp Bạc Hâm sững sờ nhìn anh, rất lâu mới phản ứng lại, bản thân đang ở đâu.

"Quay về rồi?" Diệp Bạc Hâm vuốt mặt, mái tóc vén lên sau tai.

Tập Vị Nam trưng trưng nhìn cô, ánh mắt lưu chuyển, đau mắt như có một tia sáng xẹt qua.

Anh đột nhiên ôm chặt cô, cằm dựa trên lông mày cô, tay càng ôm chặt.