Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 244




Tập Vị Nam trưng trưng nhìn cô, ánh mắt lưu chuyển, đau mắt như có một tia sáng xẹt qua.

Anh đột nhiên ôm chặt cô, cằm dựa trên lông mày cô, tay càng ôm chặt.

Cô không náo loạn, cũng không hỏi gì, yên lặng dựa người vào ngực anh, ngửi hơi thở thơm tho trên người anh.

Nếu đã chọn tin tưởng anh, hà tất phải tức giận.

Tuổi của bọn họ không nhỉ nữa, không phải mười bảy mười tám tuổi nữa, không làm gì liền ghen tuông, cãi nhau, chiến tranh lạnh.

Nghĩ tới đây Diệp Bạc Hâm mỉm cười lên tiếng.

Con người của anh, cãi nhau cãi lại được sao?

Vừa yêu nhau, cô từng ghen sao?

"Cười gì vậy?"Nghe thấy tiếng cười ngân nga, cả người anh bị mềm nhũn.

Đầu mũi cọ cọ trên cổ tinh tế của cô, lưu luyến ngửi mùi vị ngọt ngào của cô.

"Không có gì." Diệp Bạc Hâm nghiêm mặt, hơi hơi khép mắt.

Tập Vị Nam ôm cô như vậy, mùi thuốc trên người anh đều chuyển lên người cô.

"Anh hút thuốc rồi?"

Tập Vị Nam mơ hồ gật đầu, buông cô ra.

Hai chân Diệp Bạc Hâm vừa chạm đất, đầu ngón chân tròn trắng nõn đặt lên mặt đất.

Trên mặt đất không có trải thảm, vừa lạnh vừa mát.

Tập Vị Nam chau mày, lấy dép lê qua.

Gập eo, nắm bàn chân cô, giúp cô mặc dép vào.

Diệp Bạc Hâm hơi sững, nhìn anh cúi đầu, nghiêng mặt chăm chú.

Tay anh rất ấm áp, chạm vào da cô, có một dòng ấm lan truyền từ bàn tay anh sang bàn chân cô, trực tiếp chảy tới tứ chi.

"Vị Nam?"

"Ừm." Tập Vị Nam nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô, lồng ngực dậy sóng rất lợi hại.

"Tối qua em gọi điện thoại cho anh." Cô cản thấy nói rõ ràng vẫn tốt hơn, nếu không sau này nghi ngờ càng sâu, trong lòng cô cũng xa cách.

Tập Vị Nam hơi sững, cản xúc trong ánh mắt giống như sóng biển đại dương, âm trầm.

"Lúc nào?" Anh rút điện thoại ra, xem lịch sử cuộc gọi.

Ánh mắt càng sâu hơn.

Mười giờ mười phút.

Rất tốt.

Có người vậy mà động vào điện thoại của anh, chả trách tối qua lúc anh từ bên ngoài bước vào, tinh thần đám người kia kỳ lạ như vậy.

Diệp Bạc Hâm vẫn luôn nhìn sắc mặt củ anh.

Anh không biết sao?

Người phụ nữ nghe điện thoại kia không nói với anh?

"Hơn mười giờ, là một cô gái nghe điện thoại, sau đó cô ấy không nói với anh sao?"

Diệp Bạc Hâm tự nhận bản thân đang thăm dò.

Tin tưởng anh là một chuyện, không đại biểu cho cô không để ý.

Cô gái nào có thể động vào điện thoại của anh, điện thoại của anh là không thể rời khỏi người.

"Phụ nữ?"Giọng của Tập Vị Nam lạnh xuống.

Nghĩ tới vài cô gái tối hôm qua, sắc mặt có chút khó coi.

Ánh mắt anh thâm sâu rơi trên mặt cô, nắm lấy bàn tay cô, "Em tin anh không?

Sáu năm trước xảy ra chuyện như vậy, sau khi cô nghe được, không có tin anh.

Anh đến bây giờ còn đang canh cánh trong lòng.

Anh muốn biết, cô bây giờ, có tin anh không.

Diệp Bạc Hâm rủ mắt, nhìn chằm chằm sắc mặt hơi tái củ anh, anh dùng lực rất mạnh cầm lấy tay cô, ngón tay cô đều có chút đau, anh cũng không cảm nhận được.

"Tin."

Cô nâng mắt, kiên định nhìn vào trong đôi mắt đen kịt của anh.

Nếu không tin, cô sẽ không ở đây đợi anh một đêm rồi.

Yết hầu Tập Vị Nam động lại động, tâm trạng dậy sóng dữ, ngay cả đôi mắt cũng đỏ ửng lên.

Anh còn chưa giải thích cô liền nói tin. Cô gái ngốc này.

Tập Vị Nam giơ tay lên, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.

"Tối qua, anh cùng với một đám bạn từ nhỏ tụ tập ở Trầm Hương Uyển, bọn họ uống nhiều rồi, chơi tới một giờ sáng, sau đó đi tới nhà Sở Lâm gần Trầm Hương Uyển nhất nhừ một đêm. Lúc em gọi điện thoại cho anh, anh ra ngoài hít thở không khí, điện thoại rơi trong phòng, có lec kiều nữ của ai nghe điện thoại"

Diệp Bạc Hâm không có hỏi nhiều, anh một mạch tự khai, không dính líu tới những cái kia.

Anh nói rồi, cô liền tin.

Trầm Hương Uyển là một club trà thuật cao cấp cô từng đi vùng Tô Uyển tới đó một lần, ở đó môi trường cũng không tệ, không có những chuyện lộn xộn.

Diệp Bạc Hâm đứng dậy, khép cổ lại, sau qua anh, đi thẳng hướng tolet.

"Em... Tối qua đã quay lại rồi?" lông mày ưu tú của Tập Vị Nam hơi nhăn lại, nếu không phải tối qua quay lại, cô hôm nay còn phải đi làm, sẽ không vừa sáng sớm đã chạy tới đây một chuyến.

Diệp Bạc Hâm bước vào phòng vệ sinh, đứng trước gương, lấy kem đánh răng, nước, đánh răng.

"Ừm." cô gật đầu, không để ý nâng mắt lên, người đàn ông tuấn tú hiện lên trong tầm nhìn của chiếc gương, trong đồng tử một trận ngẩn ngơ.

Anh dựa vào cửa, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai đến mơ màng, sạch sẽ không nhiễm bụi trần.

"Ngủ trên sofa một đêm.?" Tập Vị Nam bước vào trong, đứng bên cạnh cô, ánh mắt khóa trên mắt cô, "Vì sao không vào trong giường ngủ?"

Diệp Bạc Hâm hơi sững, có chút không tự nhiên di chuyển ánh mắt.

Vì sao?

Bởi vì không có anh, trong phòng toàn là hơi thở của anh, cô khó chịu.

Những lời này, cô sẽ không nói nói với anh.

Cô khác người là một chuyện, nhưng sẽ không ở trước mặt anh biểu lộ ra.

Súc miệng, đặt cốc qua một bên.

"Xem ti vi quá muộn, quá mệt rồi, mơ màng ngủ mất." Diệp Bạc Hâm tùy tiện tìm một cái cớ mơ hồ.

Tập Vị Nam chậm rãi cúi người xuống, giơ tay ra nâng cằm cô lên ngữ khí mềm mại có thể khiến người khác mền nhũn.

"Sau đó vì sao không gọi cho anh nữa? Nếu như anh biết em quay lại, anh chắc chắn sẽ không qua đêm ở bên ngoài."

Trái tim Diệp Bạc Hâm hơi run, khó có thể từ trong ánh mắt dịu dàng của anh trốn ra được.

Diệp Bạc Hâm kéo tay của anh xuống, lấy nước hất lên mặt.

" Không muốn làm phiền anh, mỗi người đều cần không gian riêng tư."

Lúc nói câu này, giọng cô rất bình thản, không có một chút suy nghĩ.

Tập Vị Nam muốn ở trên biểu cảm của mặt cô tìm thấy biểu cảm mà bản thân muốn thấy, lại thất vọng rồi.

Cô vẫn luôn yên lặng như vậy, lý trí như vậy.

Mười giờ tối gọi điện thoại cho anh, bắt máy lại là phụ nữ, sau đó anh điện thoại cũng không gọi lại, cô chẳng lẽ không ghen sao?

Hay là... Cô quá tin tưởng anh rồi?

...

Ánh sáng buổi sáng được phản ánh trong phòng rộng rãi và sáng sủa qua cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn nhà, một phòng yên tĩnh.

Diệp Bạc Hâm trang điểm xong, che đi bọng mắt thâm xanh.

Bước ra khỏi nhà vệ sinh, lại không nhìn thấy thân ảnh của Tập Vị Nam.

Cô cho rằng anh ở trong phòng ngủ, đẩy cửa vào vũng không có người.

Hôm qua vừa quay lại liền gọi cho anh sau đó tâm trạng rối loạn, quần áo trong hành lý cũng chưa lấy ra sắp xếp.

Diệp Bạc Hâm xách hành lý vào phòng áo quần tầng hai.

Tủ quần áo rất lớn, quần áo của Tập Vị Nam lại được vài bộ.

Một bộ quân phục, vài bộ quần áo đơn giản và đồ ngủ.

Quần áo anh ở bên trái, bên phải một khoảng trống,

Diệp Bạc Hâm đem quần áo của mình từ trong va li lấy ra, treo lên giá, từng chiếc từng chiếc móc vào trong tủ đồ.

Sắp xếp xong, đem hanh lý đặt vào góc tường, quay người, lại nhìn thấy Tập Vị Nam đứng ở cửa, một dòng tình cảm ấm áp chảy ra giữa hai lông mày.

Ánh mắt Diệp Bạc Hâm hơi run, mặc dù anh nói đây là nhà của bọn họ, nhưng rốt cuộc là địa bàn của anh, cô không hỏi ý kiến của anh trục tiếp chiếm dùng tủ quần áo của anh, anh sẽ không tức giận chứ?

Lúc nãy tâm trạng giận dỗi, muốn tìm việc làm, phân tán sự chú ý.

Nhưng quên rằng, ở đây không phải cô làm chủ.

"Em..." Diệp Bạc Hâm chỉ chỉ vào tủ quần áo, "Em để áo quần vào trong tủ quần áo của anh, nếu như anh để ý, bây giờ em lấy ra."

Tinh thần anh không giận không nói khiến cô lúng túng.

Diệp Bạc Hâm cắn môi, không đợi anh từ chối, lại quay người kéo mở cửa tủ ra.

Vừa động vào quần áo, cổ tay bị người ta kéo lấy.

Tập Vị Nam từ sau lưng ôm lấy cô, ở trước mặt anh, anh cao một mét tám bảy, cô tất nhiên rất nhỏ bé, cả người bị anh ôm cào trong lòng.

Diệp Bạc Hâm mắt nhuộm nóng đỏ, cơ thể run bần bật, giống như oan ức.

Vừa sáng sớm cho cô sắc mặt cau có.

Lúc nãy trong phòng vệ sinh, anh dường như không có gì thay đổi sắc mặt nột tiếng cũng không nói ra khỏi phòng vệ sinh.

Cô vừa đi ra không thấy bóng mười của anh đâu, cô còn cho rằng anh đi rồi chứ.

Tủi thân, tức giận một đêm, lúc này bộc phát.

Tối qua cô ngủ không ngon, anh thì hay rồi, một đêm không về, vừa quay lại liền cho sắc mặt cau có, cô cũng không biết bản thân đã làm gì sai.

Càng nghĩ càng tủi thân, nước mắt suýt nữa rơi ra.

"Anh buông ra." Diệp Bạc Hâm nâng đôi mắt chứa đầy nước lên, trong mắt là phẫn nộ dày đặc không dễ gạt bỏ, nhẹ nhàng hỗn loạn.

Vừa nghe thấy giọng nghẹn ngào của cô, lồng ngực Tập Vị Nam hơi đau.

"Làm sao vậy?" Tập Vị Nam quay người cô lại, nâng cằm cô lên, giữa hai lông mày nhíu chặt, rất rối loạn, cô làm sao lại tức giận rồi?

""Anh không không cho phép em đặt áo quần vào trong tủ, đây vốn dĩ là nhà chúng ta, em là bà chủ muốn làm thì thì làm cái đó, không cần hỏi ý kiến anh, em làm cái hì cũng được." Giọng của Tập Vị Nam dịu dàng, chính lf sợ giọng to một chút, nước mắt ở khóe mứt cô sẽ chảy ra.

Diệp Bạc Hâm hít một hơi, cảm thấy bản thân thật sự quá lập dị rồi.

Bây giờ một ánh mắt của anh cũng làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

Loại cảm giác này thật sự vô cùng khó chịu.

"Đi ra đi, lát nữa em còn phải đi làm." Diệp Bạc Hâm lấy tay đặt lên cánh tay anh, ngăn cản anh dựa tới gần.

Người này nói chuyện thì nói chuyện, dựa gần cô như vậy làm gì, đầu mũi cũng sắp dính lại với nhau rồi.

Tập Vị Nam cũng không tức giận, nhàn nhạt cười, anh cấu mặt cô, trong ánh mắt sóng dồn dập khác thường.

Tập Vị Nam nhìn vào đuôi mắt cô, làn sóng dập dờn, quyến rũ lòng người, có chút thanh nhã, một chút dễ thương.

Hôn xuống một cái.

Môi cô giống như thạch rau câu mềm mại, khiến anh không khống chế được muốn tiến vào sâu hơn.

Đợi Tập Vị Nam buông cô ra, Diệp Bạc Hâm đã thở hổn hển rồi, sắc mặt ửng đỏ.

Anh cười, trong ánh mắt trong suốt, chứa lưu quang nhạt.

" Đi ăn sáng."

Tập Vị Nam nắm lấy tay cô.

Diệp Bạc Hâm từ đầu tới cuối cúi đầu, độ cong của khóe mắt càng giương lên.

Trên bàn ăn, bày ra cháo và trứng luộc.

Tập Vị Nam kéo ghế ra, ấn cô ngồi xuống, lại đi nhà bếp lấy ra bát đũa, đặt trước mặt cô, bản thân ngồi xuống bên cạnh cô.

"Lúc nãy anh đi mua bữa sáng rồi?"

Diệp Bạc Hâm một bên ăn cháo, một bên liếc nhìn anh một cái.

Cô còn tưởng anh tức giận bỏ đi rồi, không ngờ là đi mua bữa sáng.

"Ừm." Tập Vị Nam nhàn nhạt trả lời, ngón tay linh hoạt bóc vỏ trứng.

Một quả trứng gà trắng mềm rất nhanh được đặt trên dĩa trước mặt cô.

"Vốn dĩ muốn tự mình nấu cháo, nhưng trong bếp không có nguyên liệu. Lát nữa đưa em đi làm, anh tiện đường đi siêu thị mua chút thức ăn về."

Diệp Bạc Hâm không nói gì nữa, yên lặng ăn cháo.

Tập Vị Nam muốn nuông chiều một người, dường như không có cô gái nào sẽ không bị anh mê hoặc.