"Xin lỗi, anh Nam..."
Tay của Kỳ Tương Tu khựng giữa không trung, một mặt xin lỗi, người đàn ông này, là niềm tin của bọn họ.
Biết rõ anh sẽ không thật sự tức giận, nội tâm bản thân lại không qua được.
Anh trầm lặng ít nói, nhưng trọng tình trọng nghĩa, những năm nay, bọn họ nhận không ít sự chiếu cố của anh.
Động tác của Tập Vị Nam thuần thục pha trà, bưng cốc trà lên "Lấy trà thay rượu."
Kỳ Tương Tu cười nhẹ, nhận qua ly rượu vang của nữ phục vụ, nghiêng đầu một hơi uống cạn.
Mấy người nhìn nhau cười, ngồi xuống nhà nhã nói chuyện.
Tần Yến Đường ngồi bên cạnh Tập Vị Nam, bứt đầu bàn chuyện: "Anh Nam, anh em cũng là độc thân lâu rồi, kìm nén nên bệnh không có ý khác. Em biết anh giữ mình trong sạch, nhưng mà người trưởng thành cũng sẽ có như cầu sinh lý anh hà tất phải ép bản thân? Anh không có động chạm qua phụ nữ, không biết hương vị của mỹ nữ, em bảo đảm sau khi anh chiếm laastly một vô gái, muốn nhịn cũng nhịn không được rồi."
Tần Yến Đường không có đè thấp giọng, lại vừa uống chút rượu, tất cả mội người ở đây đều nghe rõ ràng.
Anh chỉ tay kéo lại hai cô gái: "Anh Nam, hai người này vẫn sạch sẽ nếu như anh cảm thấy vẫn không tệ, tối nay liền đem người đi. Hay là anh xem thử chúng em mang tới nữ phục vụ, có nhìn vừa mắt, cứ mở lời, chúng em tuyệt không keo kiệt."
Anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo.
Những cô gái này vốn dĩ là mang tới cùng mua vui, cùng ai chơi chẳng phải chơi.
Phụ nữ đã quen với lúc đàn ông tụ tập lại, nói chuyện không rườm rà, không phiền phức.
Sở Lâm âm thầm tự chau mày, vô thức nhìn sắc mặt Tập Vị Nam.
Tập Vị Nam thần sắc lạnh lùng, sắc tái nhợt trên mặt không có rõ ràng, nhưng đôi mắt sâu xa vừa đen vừa sâu, thâm sâu khó dò trước sau như một.
Tay bưng ấm trà hơi khựng lại.
Ánh mắt tất cả mọi người đều rơi trên người anh, anh lại trấn tĩnh như thường, chậm rãi lấy qua ly trà rót vào bên trong.
Tuy nhiên, khiến tất cả mọi người kinh ngạc là anh tủ mắt nhìn mặt trà trước mặt cơ thể hơi nghiêng về phía trước, không mặn không nhạt nói: "Tôi có phụ nữ."
Có phụ nữ!
Anh ấy có phụ nữ!
Mấy người đàn ông đều không nói nên lời, miệng mở to, có thể nhét một quả trứng gà.
Bọn họ không nghe nhầm chứ?
Anh Nam không gần nữ sắc vậy mà nói bản thân có phụ nữ?
Cả hội trường rơi vào trầm mặc.
"Anh Nam, anh không trêu đùa bọn em chứ?" Lăng Diên Dung nuốt nước bọt, không phải lf viện cớ chứ?
Tập Vị Nam dựa vào sau, thân người cao to chìm trong sofa.
Anh nâng mắt lên, ánh mứt lướt qua mấy người đàn ông bị anh làm cho kinh ngạc, ánh mắt dịu dàng hơn nhiều.
"Tôi kết hôn rồi."
Vốn dĩ không muốn lan truyền, nhưng những người này đều là tình như thủ túc, niên thiếu cùng nhau điên loạn, giấu bọn họ, quá không đủ tâm ý rồi.
Một câu không nghi ngờ như một quả bom phá.
Tất cả mọi người đều bị nổ đến hồ đồ rồi.
"Ây ya, oh my god, tôi hình như xuất hiện ảo giác rồi." Tần Yến Đường nằm bò trên ghế sofa, một mặt kinh ngạc.
"Anh Nam, trò đùa này không vui đâu." Những người khác hồi phục lại tinh thần, đều cho rằng anh đang đùa.
Những người bọn họ còn nhỏ, còn chưa ai bước vào cung điện hôn nhân, ai có thể tin bên cạnh chưa từng vó phụ nữ như Tập Vị Nam có thể kết hôn rồi.
Chuyện kết hôn lớn như vậy, anh có thể một tiếng không báo.
Bên phí Tập gia một chút động tĩnh cũng không có.
Tập Vị Nam ấn ấn lông mày, anh đã từng nói dối sao? Vì sao không ai tin anh.
Sau một lúc, mấy người lại vây lại.
Bọn họ đều biết rõ, Tập Vị Nam sẽ không nói dối, nếu như anh không muốn phụ nữ, trực tiếp từ chối là được, không cần phải nói dối lừa người.
Chỉ là tin tức này qua khiến người khác chấn động, vì vậy bọn họ mất một lúc mới tiêu hó được.
"Anh Nam, anh thật sự không lừa bọn em!" Mấy cô gái bị bọn họ đuổi qua một bên, đàn ông chụm lại một góc, phòng vip rộng một trăm mét vuông, rộng rãi thỏa mái.
"Không có."
"Vạy chị dâu là thiên kim nhà nào?" Sẽ không phải mẹ anh chỉ định cho anh vị hôn thê Đặng Thụy Tây chứ?" Sở Lâm đối với Đặng Thụy Tây không có thiện cảm.
"Không phải."
"Ồ, vậy thì tốt."
"Kết hôn lúc nào? Vì sao bọn em đều không nhận được tin tức? Vì sao kết hôn? Chị dâu xinh đẹp không? Nhâm phẩm như thế nào?" Tần Yến Đường kích động nhất, giống như bản thân anh lấy vợ vậy, không, bản thân anh kết hôn không có vui như vậy.
Tính cách Kỳ Tương Tu trầm tĩnh nhất, nhưng cũng nhịn không được muốn hỏi thăm, vừa nghe câu hỏi lộn xộn của Tần Yến Đường, một bạt tai đánh qua, "Đi, không xinh đẹp nhân phẩm không tốt, anh Nam có thể nhìn trúng sao? Anh Nam là long phượng trong người, chị dâu tự nhiên cũng không tầm thường."
"Anh Nam anh Nam, anh lúc nào bàn chuyện tổ chức hôn lễ?"
Vấn đề được ném ra, bọn họ đều mắt trưng trưng nhìn Tập Vị Nam.
Tập Vị Nam bị bọn họ cãi nhau đến đầu có chút đau, hôm qua không ngủ tốt, hôm nay lị nhanh chóng quay về, dường như không có thời gian nghỉ ngơi, thể chát cơ thể có tốt cũng không chịu được lăn qua lăn lại như vậy.
Tập Vị Nam giơ tay lên ngăn cản bọn họ, "Hôn lễ tạm thời sẽ không có, nhà tôi ngoại trừ ông nội và anh trai, những người khác đều không biết, vì vậy, các cậu giữ kín miệng cho tôi, không được đi rêu rao lung tung."
"A? Anh Nam, không phải chứ anh? Vậy mà giấu người nhà đi đăng ký kết hôn? Gan cũng lớn quá rồi, để bà anh biết được, sẽ không náo loạn lật trời sao?"
Tập Vị Nam hừ lạnh, sắc mặt hơi rét " Bà ấy máo lật trời liên quan gì tới tôi?"
Lúc đầu mặc kệ anh tự sinh tự diệt, bà ấy có xem anh là cháu không?
Nếu đã loại bỏ tên anh ra khỏi gia phả, anh cưới ai có liên quan gì tới bà ấy?
Bọn họ đều biết rõ Tập Vị Nam không buông xuống khúc mắc, lúc này cũng không dám lại nhắc tới bà của anh.
Lộn xộn, chúc mừng, trong phòng Vip, nhất thời trong nháy mắt náo nhiệt bất thường.
Bị bọn họ đẩy tới một bên cô gái, thần sắc kỳ quái
...
Tô Trạch
Diệp Bạc Hâm nghiêng đầu nhùn ánh trăng bị bao phủ bởi đám mây đen.
Cả bầu trời đen mù mịt.
Lồng nực buồn chán.
Bên tai vẫn luôn vang vọng giọng nói thất lạc của Tập Vị Nam.
Diệp Bạc Hâm xàm lấy chìa khóa xe, quần áo cũng không thay, giống như kẻ trộm, kéo va li trong phòng khách ra khỏi cửa lớn.
Tắt đèn, khóa lại.
Ra khỏi biệt thự cô mới thở phào một hơi.
Không có dừng lại, trực tiếp vào ga ra, bỏ hành lý vào cốp sau xe, nhìn ánh đèn trên lầu một cái, cô giẫm ga, chiếc xe nhanh chóng khởi động chạy ra ngoài.
Cô không muốn để Tập Vị Nam buồn, cho dù ngày mai Tô Uyển nổi trận lôi đình, tối nay cô cũng phải quay về Ngự Cảnh Viên.
Chiếc xe biến mất trong màn đêm.
Ở trên ban công tầng hai, Tô Uyển mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu kem, nhìn hướng chiếc xe biến mất, cả một đêm này, cô đứng tới trời hơi sáng.
Diệp Bạc Hâm quay về đến Ngự Cảnh Viên, lúc này đã là mười giờ rồi.
Xe trên đường dần dần ít đi.
Nhìn số tầng của thang máy không ngừng tăng lên, trái tim nhanh chóng đập mạnh.
Loại niềm vui và kỳ vọng này, chỉ có một người có thể mang đến cho cô.
Trong căn hộ một mảnh đen kịt, ngay cả rèm cửa cũng kéo xuống, che đậy kín mít.
Ngủ rồi sao?
Diệp Bạc Hâm sợ đánh thức anh thay đôi dép lê, lại phát hiện trên tủ giày không có giày của anh, dép lê đặt ở rất xa.
Diệp Bạc Hâm có chút nghi ngờ, lúc nãy gọi điện cho anh, không phải nói là quay về rồi sao? Bây giờ cũng mười giờ rồi.
Trong phòng ngủ không có ai đi một vòng, một nhà trống rỗng.
Tất cả sắp xếp đều giống như lúc sáng trước khi cô rời đi, căn bản không có ai động qua.
Diệp Bạc Hâm sững sờ đứng giữa phòng khách, tinh thần có chút ủ rũ.
Cô một đường xa đuổi theo quay về, lo lắng trong lòng anh không thỏa mái, không ngờ tới trong nhà căn bản không có người.
Cái gì phấn khích, kỳ vọng, tất cả đều biến mất.
Rõ ràng là mùa thu, cô lại cảm thấy lạnh, rất lạnh.
...
Trầm Hương Uyển.
Trong phòng Vip chơi đến khí thế ngất trời.
Tập Vị Nam đang đánh một trận bóng bàn, không nghĩ cũng biết, bọn họ đều thua rất thảm. Cho dù bóng bàn bọn họ đã đang gần hai mươi năm rồi, cũng thua tới thẳng thừng.
Âm thanh đau thương liên tiếp vang lên.
Đàn ông chơi trò đều rất sảng khoái.
Mỗi một trận thua, cởi một thứ trên người ra.
Tần Yến Đường và Kỳ Tương Tu đánh cược, thua một nhà câu lạc bộ thể dục cao cấp, căn bản muốn mượn danh nghĩa trò chơi, thắng rồi giành lại.
Không ngờ rằng, đám người này là quái vật khiến bọn họ thua đến trên người chỉ còn một mảnh quần lót.
Những người khác cũng không tốt đẹp hơn, vốn dĩ muốn chỉnh Tần Yến Đường, nhưng không ngờ bản thân cũng mắc vào.
Ngoài Tập Vị Nam một thân quần áo chỉnh tề, những người khác đều trông có chút nhếch nhác.
Sở Lâm tốt hơn chút, thua hai trận, cởi áo khoác và đồng hồ.
Kỳ Tương Tu đem giày, áo sơ mi đều lột sạch rồi.
Có phụ nữ ở một bên góp vui, bọn họ cũng không dám chơi xấu.
Cuối cùng, Tần Yến Đường nhìn chiếc quần lót lớn có thể che trên người, mặt khóc lóc, thì thầm không chơi nữa.
Tâm trạng Tập Vị Nam tốt lên rất nhiều, nhìn thời gian, hơn mười giờ.
Trong nhà không có người, anh có quay về hay không cũng giống nhau.
Tập Vị Nam vứt quả bóng đi, cởi nút trên cổ áo.
"Mọi người chơi đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc."
Từ bàn trà tiện tay lấy một bật lửa và hộp thuốc, quay người ra khỏi phòng Vip.
Tần Yến Đường sững sờ vừa mặc áo sơ mi vừa nhìn cửa.
"Anh Nam là làm sao vậy? Anh ấy cũng bỉ thuốc lâu rồi, hôm nay sao lại động tới rồi?"
Sở Lâm nhàn nhã đeo đồng hồ " Có lẽ cùng chị dâu cãi nhau rồi."
Nếu không anh nghĩ không ra, tối nay anh Nam vì sao tâm trạng thất thường.
"Không phải chứ?" Tần Yến Đường hút sáo một tiếng, đầy dạng lưu manh.
Mấy phút sau, bọn họ mặc lại quần áo chỉnh tề, lại hồi phục hình tượng ưu tú, cao quý của công tử nhà giàu.
Trước bàn mạt chược, lại vang lên âm thanh la hét.
"Tự Mô, ù rồi! Tần Yến Đường một mặt hưng phấn, đẩy bài ra, ôm qua một nữ phục vụ, hôn lên trên mặt cô một cái, phát ra một âm thanh vang dội.
" Chơi tiếp!" Kỳ Tương Tu tối nay coi như cùng anh nâng lên rồi, bàn tay lớn khua lên bắt đầu đào bài.
Bên này chơi rất náo nhiệt, điện thoại bị vứt trên sofa vang lên tiếng chuông.
"Em yêu, đi nghe một lát." Tần Yến Đường thắng một trận, tâm trạng rất tốt, vỗ vỗ khuôn mặt mềm mại của nữ Kỷ Nhiễm.
Điện thoại vừa nghe, liền nghe thấy đày dây bên kia truyền đến âm thanh hò hét, rất ồn, pha tạp với tiếng hét hưng phấn của đàn ông, thỉnh thoảng có giọng nói kiều diễm của con gái.
Diệp Bạc Hâm nhíu chặt lông mày, tay cầm điện thoại không tự chủ nắm chặt.
Không phải anh nói về nhà rồi sao?
Bây giờ lại là nơi nào?
"A lô, xin chào! Ai vậy?
Kỷ Nhiễm cũng không biết là điện thoại của ai đổ chuông, Tần Yến Đường kêu cô tới nghe, cô liền nghe, lúc ra ngoài chơi, những người đàn ông này đang vui vẻ, điện thoại vang lên thì sẽ kêu bọn họ tới nghe, vì vậy cô cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Phụ nữ?
Điện thoại của Tập Vị Nam từ lúc nào cho phụ nữ động vào rồi?
Diệp Bạc Hâm cắn chặt môi, muốn kêu bản thân không được nghĩ nhiều, anh không phải loại đàn ông thích ra ngoài vui chơi, trong lòng lại run rẩy, tâm trạng hỗn loạn.
"Tôi tìm Tập Vị Nam, anh ấy ở đâu? Kêu anh ấy tới nghe điện thoại." giọng của Diệp Bạc Hâm lạnh xuống.
Không ngờ rằng đầu dây bên kia là phụ nữ, Kỷ Nhiễm hơi sững.
" Ồ, cô tìm anh Nam a? Anh ấy ra ngoài hít thở không khí rồi. "