Ông Xã Là Chiến Thần
“Hừ! Cũng xem như không quá trơ trẽn” Lý Diễm Ninh khinh bỉ nói.
“Được rồi, em ít nói lại mấy câu đi!” Chu Hoàng Minh trách mắng, Lý Diễm Ninh như bị đạp trúng đuôi: “Em làm sao? Em nói sai sao? Hôm nay anh uống nhầm thuốc rồi á? Sao câu nào cũng cứ hướng về người ngoài vậy? Con trai là hai người chúng ta cùng sinh, anh không quan tâm thì thôi đi, còn dung túng cho nó bị phụ nữ không đứng đắn kia ảnh hưởng!”
“Đủ rồi, im miệng hết cho tôi!”
Ông cụ Thanh vỗ mạnh tay xuống bàn, trách mắng.
Chu Hoàng Minh thở dài một hơi, không nói tiếng nào. Lý Diễm Ninh hung dữ trừng ông cụ Thanh một cái, rồi cũng im miệng lại.
“Cô Linh, hãy ra ngoài đi” Ông cụ Thanh ra lệnh đuổi khách.
Cho dù Lâm Ngọc Linh đã lùi một bước rồi nhưng vẫn không khiến ông cụ Thanh nảy sinh thiện cảm gì với mình. Trong mắt của ông ấy thì tất cả những điều Lâm Ngọc Linh làm đều là điều đương nhiên.
“Ông, bác trai, bác gái, xin lỗi mọi người vừa nãy cháu mới vào nhà vệ sinh nên đến muộn”
Lúc này, trên bàn ăn yên tĩnh đột nhiên vang lên một giọng nữ vui tai.
Tạ Miên cầm túi xách hàng hiệu, bước trên đôi giày thủy tinh gót nhọn vội vàng tiến vào.
Bởi vì chạy có hơi vội nên hô hấp của cô ta có hơi đồn dập, tóc trên trán cũng khá lộn xộn.
“Anh Hoàng Anh, Lâm Ngọc Linh, mọi người cũng ở đây sao” Tạ Miên nhìn bọn họ, ôn hòa cất tiếng chào.
Ánh mắt của Chu Hoàng Anh cực kỳ sâu xa nhìn cô ta một cái, trầm giọng dò hỏi: “Không phải nói không thể đưa người ngoài đến sao? Tại sao cô ta lại ở đây?”
“Sao Tạ Miên có thể là người ngoài được?
Con bé là người con dâu mà nhà họ Chu đã nhäm đến” Lý Diễm Ninh vội vàng nói. Bà ấy kéo bàn tay của Tạ Miên, kéo cô ta đến trước mặt mình: “Nhanh, bác với ông con đã đợi con rất lâu rồi, con ngồi bên cạnh bác này”
“Cảm ơn bác gái” Tạ Miên cười lấy lòng.
Lâm Ngọc Linh ở một bên lại vì câu nói “Con dâu nhà họ Chu đã nhắm đến” của Lâm Diễm Ninh cố ý thốt ra mà đến bây giờ vẻ mặt của cô vẫn mang chút hoảng hốt.
Vậy còn cô thì sao?
Là cái gì?
Nhìn Tạ Miên ở chung hòa thuận với nhà họ Chu như thế, dỗ dành khiến bọn họ vui vẻ cười to thì trong lòng của Lâm Ngọc Linh dần đần chua xót.
Đây mới là dáng vẻ mà người một nhà chân chính nên có.
Chu Hoàng Anh chạm nhẹ vào ngón tay của Lâm Ngọc Linh, trong vô thức muốn nằm lấy tay cô. Kết quả Lâm Ngọc Linh lại khẽ tránh đi, trên mặt mang theo mấy phần xa cách.
Anh bất lực mím đôi môi đỏ thành một đường thẳng.
Quả nhiên là cô nhóc này không chống đỡ nổi.
Lâm Ngọc Linh không hòa nhập vào được nên cô chuẩn bị lặng lẽ, rời đi. Nhưng bước chân vừa mới bước hướng ra bên ngoài một bước thì Tạ Miên ở phía sau đã gọi cô lại: “Lâm Ngọc Linh? Cô muốn đi đâu vậy? Bữa tiệc đã bắt đầu rồi, cô không ăn gì sao?”
Lý Diễm Ninh không vui nói: “Cô ta muốn ăn thì ra ngoài ăn, người có tư cách ngồi nơi này đều là người nhà họ Chu chúng tôi”
“Sao cô còn chưa đi? Chần chừ ở nơi này làm cái gì, cần tôi gọi vệ sĩ đến tiễn cô ra ngoài sao?” Ông cụ Thanh thì không hài lòng nói như vậy.
Lâm Ngọc Linh vô cùng xấu hổ cần chặt môi: “Không cần, cháu đi ngay đây”
“Lâm Ngọc Linh!”
Giọng nói Chu Hoàng Anh vang lên, lần này, Chu Hoàng Anh vươn tay túm chặt cánh tay của cô.
Vành mắt của Lâm Ngọc Linh nóng bừng, đỏ ửng lên, bao phủ một tâng sương mỏng.
“Chu Hoàng Anh! Cháu buông tay ra cho ông, Tạ Miên còn ở nơi này. Cháu làm như vậy thì còn ra thể thống gì nữa” Ông cụ Thanh tức giận nói.
Tạ Miên lại kéo cánh tay của ông cụ, giọng nói yêu kiều: “Bác gái, ông à, con có mấy lời muốn nói, không biết có được hay không ạ?”
“Nói đi” Giọng của ông cụ Thanh mềm dịu hơn rất nhiều.
“Con biết rằng mọi người vì quan tâm đến cảm xúc của con, nhưng con thật sự không để tâm đâu. Anh Hoàng Anh thích ở chung với ai đó thì con vui mừng thay anh ấy còn không kịp nữa là. Vả lại đã đến lúc này rồi, bên ngoài đã không còn chỗ trống, con thấy bàn này lớn như vậy, mấy người chúng ta cũng ăn không hết, cứ để Lâm Ngọc Linh ngồi xuống ăn cùng chúng ta đi”
Lời này của Tạ Miên vô cùng chu đáo tỉ mi, còn thể hiện sự sâu sắc được sự thấu tình đạt lý, luôn hiếu cho người khác của bản thân.