Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 95




Nụ cười hiếm hoi ấy dường như khiến vạn vật trên trái đất bừng sức sống.

Dường như thời gian đều dừng lại, trong mắt anh chỉ có cô…

Tạ Miên nhìn đến ngây ngốc, trong ánh mắt sáng lấp lánh chứa đầy sự say đắm.

Nhưng rất nhanh lại dần dần hóa thành sự ghen ghét.

Nụ cười kia của Chu Hoàng Anh không thuộc về cô ta, mà nó dành cho Lâm Ngọc Linh.

Kết quả là màn phía sau còn điên cuồng hơn nữa, cô ta tận tai nghe thấy sau khi Chu Hoàng Anh đánh bài xong thì cảnh cáo với Trân Tuấn Anh, nói: “Sau này đừng tùy tiện ức hiếp người của tôi”

Người của tôi…

Lời này khiến trái tim thù hận và không cam lòng của Tạ Miên bị tắc nghẽn hoàn toàn, lập tức muốn nổ tung lên.

Lúc trước ở cửa hàng quần áo Trì Linh, dù đã nhìn thấy Chu Hoàng Anh dẫn Lâm Ngọc Linh rời đi, nhưng khi nghe thấy lời của Hà Thanh Thu thì chỉ xem cô như một ả “Gà”

không thể cho người ngoài thấy mặt mà thôi, cho nên cô ta không đặt ả vào trong mắt.

Nhưng bây giờ từ việc Chu Hoàng Anh ở nơi này thì cô ta đã nhận ra điều gì đó không đúng, người phụ nữ này ở trong lòng Chu Hoàng Anh tuyệt đối không đơn giản.

Cuối cùng khi nhìn thấy bóng dáng Chu.



Hoàng Anh che chở Lâm Ngọc Linh rời đi, con dã thú đã phủ đầy bụi kia trong lòng Tạ Miên xém chút nữa đã xông ra xé nát Lâm Ngọc Linh.

Vị trí ở bên cạnh Chu Hoàng Anh kia nên thuộc về cô ta mới phải. Cô ta mới là người phụ nữ đứng bên cạnh anh.

Tạ Miên dùng tia lý trí cuối cùng để ép bản thân phải bình tĩnh lại. Nếu như cô ta cứ lỗ mãng xông ra như vậy thì không chỉ không thể có được một chút xíu lợi thế nào, mà ngược lại còn dẫn đến sự phản cảm của Chu Hoàng Anh.

“Thay mặt cho người nhà họ Chu, tôi xin chân thành hoan nghênh các vị đến đây tham gia bữa tiệc này, bây giờ xin được chính thức nhập tiệc, hy vọng mọi người ăn ngon uống say, có một buổi tối vui vẻ” Trên sân khấu, trong tay ông cụ Thanh cầm một ly trà, thấp giọng nói: “Gần đây thân thể tôi có bệnh, tôi lấy trà thay rượu kính các vị một ly”

Quan khách dưới sân khấu cũng vô cùng ăn ý mà nâng ly rượu trong tay mình, đưa lên miệng, cuối cùng cũng uống toàn bộ xuống bụng.

Nói xong thì ông cụ Thanh cười ha ha đi xuống sân khẩu.

Buổi tiệc chính thức bắt đầu.

Đôi mắt tinh xảo của Tạ Miên lóe lên tia sáng, cô ta mở bao thiệp mời trong tay ra, bên trong đó có viết trị trí ngồi.

Cô ta ngồi cùng với ông cụ Thanh, vợ chồng nhà họ Lý và Chu Hoàng Anh. Những ghế này đều là ghế của người có vị trí quan trọng trong nhà.

Đây là một dạng minh chứng cho thân phận con dâu tương lai nhà họ Chu của cô ta.

Lúc trước khi cô ta nhận được thì ngoại trừ kiêu ngạo còn lại là sự chống đối xem thường, nhưng hiện tại cô ta lại vô cùng vui mừng.

Cũng may, cô ta vẫn còn còn con át chủ bài này.

Đợi lát nữa, nhất định cô ta phải dùng mọi cách để lấy lòng nhà họ Chu, để người phụ nữ không biết tự lượng sức mình là Lâm Ngọc Linh kia hiểu rõ răng người phụ nữ như thế nào mới thật sự xứng đáng với Chu Hoàng Anh, Trên bàn tiệc, Chu Hoàng Anh kéo Lâm Ngọc Linh ngồi vào chỗ. Thấy Lâm Ngọc Linh cũng đến thì sắc mặt của nhà họ Chu không tốt chút nào.



Không khí trên bàn ăn có hơi u ám.

Lâm Ngọc Linh đứng nơi đó vô cùng ngượng ngùng, không biết nên ngồi hay nên đứng.

Chu Hoàng Anh lại vươn tay kéo chiếc ghế trước mặt Lâm Ngọc Linh, ấn chặt vai của cô, giống như an ủi mà vỗ nhẹ: “Không sao”

“Là muốn bảo cô ngồi xuống đó?”

Đáng tiếc, mông của Lâm Ngọc Linh còn chưa ngồi xuống thì không biết sao ông cụ Thanh lại nhìn thấy động tác của cô rồi lạnh lùng nhắc nhở: “Đến sai chỗ rồi à? Đây là tiệc gia đình của nhà họ Chu chúng tôi, không hoan nghênh có người ngoài đến ngồi, làm phiền cô Linh ra ngoài dùng bữa đi”

Lâm Ngọc Linh nửa ngồi ở nơi đó, không biết nên làm sao mới phải.

Chu Hoàng Anh có chút bất lực, chau mày: “Ông nội.”

“Anh im miệng! Sao nào? Trước kia không tôn kính mẹ anh như vậy, bây giờ lại muốn lớn gan vô lễ với tôi phải không?” Sắc mặt ông cụ Thanh tái xanh, giận dỗi nói.

Chu Hoàng Anh còn muốn nói gì đó nhưng Lâm Ngọc Linh đã vươn tay kéo lấy cánh tay của Chu Hoàng Anh, cô khế lắc đầu.

Cô không muốn vì cô mà mối quan hệ của Chu Hoàng Anh với ông cụ Thanh càng thêm cứng ngắc.

Mặc dù trong lòng thực sự rất khó chịu, nhưng dù cho cô đã có tất cả thì cũng không thể an tâm được.

Trên gương mặt của Lâm Ngọc Linh lướt qua sự hổ thẹn, cô chỉ đành hạ thấp điệu bộ, mang theo mấy phần tủi thân nói: “Xin lỗi, mọi người đừng cãi nhau với Chu Hoàng Anh nữa, bây giờ cháu sẽ ra ngoài dùng bữa”