Ông Xã Là Chiến Thần
Thật sự thì Lý Diễm Ninh càng nhìn càng thích cô ta: “Đúng là đứa bé ngoan, không hổ là con dâu mà nhà họ Chu chúng ta đã nhìn trúng”
“Chuyện này..” Ông cụ Thanh vẫn còn lưỡng lự. Tạ Miên nhiệt tình lắc lư cánh tay của ông cụ, nũng nịu nói: “Ông à, ông hãy nể mặt con mà cho Lâm Ngọc Linh một cơ hội được không?”
“Ha ha được! Ông sẽ nghe con” Ông cụ Thanh được nịnh, trong chốc lát đã không còn cáu kỉnh nữa.
Nhưng lúc đối mặt với Lâm Ngọc Linh thì giọng nói lại lạnh lẽo rất nhiều: “Tạ Miên đã nói như vậy rồi thì đến đây cùng ăn một bữa cơm đi”
Lâm Ngọc Linh đã không còn muốn ăn nữa, nhưng từ chối sẽ càng bị người ta chỉ trích.
Cô chỉ đành ngồi xuống cùng với Chu Hoàng Anh.
Tạ Miên cũng vội vàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Lý Diễm Ninh. Cô ta nhìn về phía Lâm Ngọc Linh đang cách Chu Hoàng Anh rất gần, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng lạnh không rõ lắm.
Quả nhiên không để Lâm Ngọc Linh ở lại thì sao có thể dùng cô là bàn đạp để thể hiện điểm tốt của mình trước mặt Chu Hoàng Anh được?
Đã là vịt con xấu xí thì cho dù có choàng lên mình bộ quần áo xinh đẹp cách mấy cũng không thể biến thành Thiên Nga.
Bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Yến tiệc của nhà họ Chu vô cùng phong phú, mỗi một người đều được đãi ngộ tinh tế giống như Hoàng đế cổ đại trong phim truyền hình vậy.
Giấy thếp vàng, rượu Tùng Bạch Lộ, thịt bò kobe, gan ngõng…
Mấy nguyên liệu thực phẩm tươi mới đều được chuyển về từ nước ngoài trong cùng một lúc, giá cả thì đắt đỏ đến dọa người.
Những vị khách ở bên ngoài có thể xem như được mở rộng tâm mắt. Nhìn thấy những món ăn cho dù có tiền cũng không mua được trước mắt thì bọn họ cực kỳ thán phục, không kìm lòng nổi mà dựa lại gần nhau sôi nổi thảo luận.
“Trời ạ, không hổ là nhà họ Chu, đúng là ra tay hào phóng. Một bàn thức ăn này có thể mua một căn biệt thự ở thủ đô đó!
“Nhiêu đó thì có gì đâu, mấy món đồ này đối với nhà họ Chu mà nói thì chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”
“Không được, mấy người khoan hãy ăn, tôi phải chụp một tấm hình đăng lên facebook để khoe khoang một chút với bọn họ đã!”
“Nhìn dáng vẻ chưa từng nhìn thấy thế giới của cô kìa!” Mọi người mặc dù cà khia như vậy nhưng cũng đồng loạt cầm di động của mình ra, chụp ở đủ mọi góc độ.
Trên tiệc bàn chính, ông cụ Thanh nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài thì cười đến không khép được miệng: “Xem ra bữa tiệc gia đình lần này của chúng ta tổ chức rất thuận lợi”
“Đúng vậy thưa ông, ông thực sự rất lợi hại” Tạ Miên tiện thể khen ngợi.
“Ông đã già rồi, làm gì còn có người có thể nhớ đến ông chứ. Người đứng ra tổ chức lần này không phải là ông, là Hoàng Anh. Những nguyên liệu này đều do tự nó móc tiền riêng ra đấy” Ông cụ Thanh cười nói, mặc dù tức giận Chu Hoàng Anh dẫn Lâm Ngọc Linh trở về, nhưng Chu Hoàng Anh vẫn là người mà ông cụ thấy kiêu ngạo nhất.
Sắc mặt Tạ Miên có hơi phức tạp. Đã sớm nghe nói rằng Chu Hoàng Anh có nguồn kiếm tiền của riêng mình, giá trị bản thân khác của anh càng không dám ước tính. Quả nhiên, thật giống hệt như những gì mà thế giới bên ngoài nói.
Nếu như cô ta gả cho Chu Hoàng Anh thì chắc chắn cô ta sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này, trong lòng Tạ Miên tràn đầy niềm vui. Nhưng trên mặt lại có chút buồn lo.
“Tạ Miên, con bị làm sao vậy? Thức ăn không hợp khẩu vị của con sao?”
Phụ nữ hiểu rõ phụ nữ nhất, trong chốc lát Lý Diễm Ninh đã nhìn thấy Tạ Miên có gì đó không ổn nên quan tâm hỏi thắm cô ta.
“Không phải đâu, bác gái” Tạ Miên lắc đầu phủ nhận. Sau đó, cô ta lại thở dài một hơi nói: “Anh Hoàng Anh ưu tú đến như vậy, đột nhiên con cảm thấy mình không xứng với anh ấy.”
Nghe điều mà Tạ Miên lo lắng thì Lý Diễm Ninh không khỏi bất lực, lắc đầu cười.
Lời an ủi của bà ta còn chưa nói ra thì Chu Hoàng Anh vẫn luôn câm như hến lạnh lùng mở miệng nói: “Cô không cần làm như vậy đâu, chỉ uổng công vô ích thôi”
Uổng công vô ích, bốn từ này đã phá vỡ không khí hài hòa của bàn tiệc đó.
Tạ Miên sững sờ nhìn Chu Hoàng Anh đến ngây ngốc, đôi mät lướt qua sự đau thương khiến người khác thương yêu.
Mà Chu Hoàng Anh căn bản không nhìn cô ta một cái, cắt phần thịt bò kobe trước mặt mình thành từng miếng đều không kém một ly, từng miếng từng miếng có thể trị hết chứng ám ảnh cưỡng chế, sau đó đối lấy miếng thịt bò mà Lâm Ngọc Linh cắt hồi lâu cũng chưa cắt ra: “Ăn cái này đi, cắt xong rồi”
Nhìn thấy sự ân cần chu đáo của Chu Hoàng Anh, Tạ Miên càng như bị đâm vào tim.
Cô ta tủi thân n‹ ‘Anh Hoàng Anh, lẽ nào anh chán ghét Tạ Miên đến vậy sao? Nếu thật sự là như vậy thì anh hãy nói với Tạ Miên một tiếng, Tạ Miên có thể rời khỏi nơi này để không làm chướng mắt anh”