Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 85




Chu Hoàng Minh khá là bình tĩnh, ông vỗ mạnh lên vai của Chu Hoàng Anh, trong mắt tràn đầy niềm tự hào: “Ừ, thăng nhóc này được, lại cao lớn lên không ít nhỉ. Èm, đàn ông thì phải như thế này mới đúng”

Mẹ Chu Hoàng Anh, Lý Diễm Ninh, thấy con trai thì vui mừng đến nỗi cười không khép miệng được, bà vội vàng tiến lên hiền từ nói: “Ôi chao! Cuối cùng thì hôm nay mẹ cũng đã được gặp con trai của mình rồi, hù mẹ chết mất thôi, sao mẹ lại cảm thấy con gầy đi nhỉ?

Có phải lại ăn cơm không được ngon miệng hay không?”

“Mẹ, con rất khỏe, mẹ không cần lo đâu.”

Lúc này Chu Hoàng Minh cũng đi tới, cười nói: “Mẹ con là thế đấy, lúc ở nhà cứ thường nhắc đến con mãi, con đừng chê phiền nhé.”

“Anh nói gì thế? Làm sao mà con em có thể chê em phiên được! Em mặc kệ đấy, anh phải giải quyết cái nhiệm vụ bên Mỹ kia nhanh đi, em muốn về hưu sớm một chút để có thể chăm sóc ba với con trai em” Lý Diễm Ninh bất mãn càu nhàu.

Bởi vì Lý Diễm Ninh và Chu Hoàng Minh đều có việc riêng cần giải quyết, thế nên thời gian bầu bạn với Chu Hoàng Anh cũng không nhiều. Lúc nhỏ, cả một năm Chu Hoàng Anh còn chẳng thấy mặt ba mẹ mình được mấy lần, cho tới giờ lớn rồi, anh cũng biết tự đến thăm bọn họ.

Chu Hoàng Minh bất đắc dĩ đáp: “Sẽ nhanh thôi, em đừng gấp, kiên nhẫn đợi nào.

“Ba thấy cũng chẳng cần Diễm Ninh vẽ vời làm chi cho thêm chuyện đâu. Thăng nhóc thúi này giờ sung sướng lắm, cần gì con nữa…”

Đúng lúc này, ông cụ Thanh vẫn luôn im lặng chợt mở miệng cắt ngang một cách không hề thân thiện chút nào.



Trong lời nói của ông ấy mang theo dao, điều này làm Lý Diễm Ninh vốn luôn che chở con trai có chút không vui, nhưng bà vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Ba, ba nói vậy là có ý gì?”

Ông cụ Thanh lạnh lùng quét mắt nhìn Lâm Ngọc Linh: “Một người lớn sống sờ sờ vậy mà mấy đứa đều không thấy à? Hãy để cho nó giới thiệu thân phận của cô gái này cho hai người chút đi.”

Vừa rồi Chu Hoàng Minh và Lý Diễm Ninh vẫn luôn quan tâm đến con trai, sau khi được nhắc nhở, bọn họ mới chợt chú ý tới Lâm Ngọc Linh.

Bị hai cặp mắt kia nhìn chằm chằm, Lâm Ngọc Linh cảm thấy cực kỳ căng thẳng, trong lòng bàn tay đã đổ một tầng mồ hôi.

Chu Hoàng Minh nhíu chặt mày, hỏi: “Hoàng Anh, đây là?”

Chu Hoàng Anh vô cùng tự nhiên nắm tay Lâm Ngọc Linh, giải thích: “Là bạn gái của con tối hôm nay”

Ông cụ Thanh tức giận đùng đùng nói: “Là người yêu đã nhận định thì có!”

Nghe vậy, vẻ mặt của Chu Hoàng Minh và Lý Diễm Ninh đều không bình tĩnh nổi nữa.

Lý Diễm Ninh nâng lòng cảnh giác cãi lại: “Ba, chiếc ghế con dâu nhà họ Chu rất quý đấy, những lời như thế này ba không nên tùy tiện nói lung tung đâu ạ”

“Ba nói lung tung?” Vừa nhắc tới chuyện này, cơn giận chưa tiêu tan của ông cụ Thanh lại bị xé ra, nóng nảy kể hết mọi chuyện: “Nhưng mà lần trước nó còn tự mình dẫn người phụ nữ này đến để tỏ thái độ với ba, nói là đã quyết định kết hôn rồi!”

Lý Diễm Ninh lập tức sợ hãi, ngay cả Chu Hoàng Minh ở bên cạnh cũng có chút kinh ngạc.



Lý Diễm Ninh kích động hỏi con trai: “Hoàng Anh, con nói thử xem có đúng như vậy không…? Con thật sự muốn kết hôn với cô gái này sao?”

“Dạ” Chu Hoàng Anh trả lời đầy dứt khoát.

Cho đến giờ anh vẫn chẳng hề có ý phản bác, trái lại là Lâm Ngọc Linh đang đứng bên cạnh lại không ngừng siết tay anh nhắc nhở.

*Trời ơi, thăng nhóc này, sao con lại có thể hồ đồ như thế chứ. Tại sao làm cái gì cũng không chịu bàn bạc với ba mẹ trước vậy!” Lý Diễm Ninh bị tốn thương nặng nề, bà liên tục đánh lên vai Chu Hoàng Anh.

Nhưng điều này chả xi nhê gì với Chu Hoàng Anh cả.

“Em im miệng trước đi đã, người đã bao tuổi rồi mà ngay cả tâm trạng của mình cũng không kiểm soát được” Chu Hoàng Minh bực mình trách móc Lý Diễm Ninh.

Lý Diễm Ninh tủi thân ngậm miệng, dù sao đây cũng là nhà họ Chu, bà là con dâu, không có tư cách gì để tranh cãi.

Kế đó, Chu Hoàng Minh bước một bước về phía Lâm Ngọc Linh, đồng thời, trong lúc vô hình, một cảm giác chèn ép mạnh mẽ ập đến tấn công cô.

Lâm Ngọc Linh nào chịu nổi loại công kích này, cô cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Chu Hoàng Minh quan sát cô một lát rồi nghiêm nghị ra lệnh: “Ngẩng đầu lên!”