Ông Xã Là Chiến Thần
Lâm Ngọc Linh chỉ nhớ rõ nửa câu đầu của anh.
Đây chẳng qua mới chỉ là bắt đâu mà thôi.
Câu nói kia như đang thầm nhắc nhở cô, răng câu chuyện giữa họ chỉ mới bắt đầu Chẳng bao lâu sau họ đã đến nhà họ Chu Do đây là tiệc gia đình, vì vậy chỉ mới có vài người bạn bè thân cận và các đối tác tương đối thân thiết, nên bữa tiệc cũng không có quá nhiều người. Thêm vào đó, ông cụ Thanh lại là người thích yên tĩnh, thế nên lại càng chẳng có bóng dáng người làm truyền thông nào.
“Xuống xe đi”
Sau khi Chu Hoàng Anh ra lệnh, Lâm Ngọc Linh liền ngoan ngoãn nhấc váy lên và chậm rãi xuống xe dưới sự giúp đỡ của anh.
Nhìn tòa thành nguy nga quen thuộc trước mắt, Lâm Ngọc Linh bất giác lại nghĩ đến cuộc tranh cãi với ông cụ Thanh lúc trước.
Lúc bước vào, Lâm Ngọc Linh vẫn lo nghĩ như thế.
Cô kéo tay Chu Hoàng Anh, ngăn lại động mở cửa của anh, nói: “Chờ… Chờ chút đã!”
“Còn có việc gì nữa?” Chu Hoàng Anh quay đầu nhìn cô, hỏi.
*Này.. Ba mẹ anh thích kiểu con gái thế nào vậy? Thông minh hiểu chuyện? Dịu dàng đoan chính? Hay thanh lịch quý phái?”
Lâm Ngọc Linh kiềm chế sự khẩn trương trong lòng, cực kỳ thận trọng hỏi.
Biết người biết ta mới trăm trận trăm thẳng, cô đã không qua được đường bên ông cụ Thanh rồi, giờ cô chỉ còn cách xuống tay bên phía ba mẹ của Chu Hoàng Anh mà thôi.
Hai bàn tay của Lâm Ngọc Linh siết chặt lại, hai tai dựng thẳng, chuẩn bị nghiêm túc nghe lời khuyên của Chu Hoàng Anh, thế nhưng anh lại hờ hững nói: “Em không cần thay đổi gì đâu, thắng thản gặp nhau là được.
rồi Không ngờ Chu Hoàng Anh sẽ khuyên mình như thế, đầu tiên cô chợt kinh ngạc mà thốt lên một tiếng: “Hả?”
Trong đầu còn mông lung nhưng cũng không dám đòi hỏi Chu Hoàng Anh trả lời thêm, chỉ đành chấp nhận gật đầu một cái: ‘Ồ, vậy cũng được.”
“Két”
Cánh cửa lớn trước mặt bị đẩy ra, Chu Hoàng Anh nắm tay Lâm Ngọc Linh bước vào Bầu không khí trong phòng khách nhà họ Chu là một bầu không khí đầy vui vẻ và hòa thuận. Chiếc đèn chùm gỗ khắc hình rồng phụng đậm vị cổ điển tỏa ánh vàng, người người ăn diện lộng lẫy đứng cười cười nói nói với nhau, đám người làm thì bận rộn dọn thức ăn lên bàn.
Thấy Chu Hoàng Anh và Lâm Ngọc Linh bước vào, tất cả mọi người đều đưa mắt tò mò nhìn sang.
Lâm Ngọc Linh siết chặt váy mình, muốn giữ cho bề ngoài mình trông không quá lo âu và đôi môi luôn mỉm cười.
*Thả lỏng chút đi, em có muốn đến chào ông và ba mẹ anh không?” Chu Hoàng Anh nhẹ giọng hỏi cô.
Thật ra theo lý mà nói, khi vào cửa, bọn họ hẳn nên chào hỏi phía ông cụ Thanh trước, nhưng thấy Lâm Ngọc Linh mang bộ dáng khẩn trương đến thế, thứ nhất là lo, thứ hai là Sợ cô phạm lỗi, thế nên anh liền cho cô chọn vậy.
Lâm Ngọc Linh cũng xem như hiểu chuyện, cô nhướng mắt nhìn Chu Hoàng Anh, cố lấy dũng khí rồi gật đầu một cái: “Ừm, em muốn đi.”
Cứ xem như ông cụ Thanh không thích cô đi, nhưng cô vẫn nên tôn trọng người nhà của Chu Hoàng Anh.
Nghe cô đáp vậy, Chu Hoàng Anh liền hỏi người giúp việc xem mấy người bên ông cụ Thanh đang ở đâu rồi, sau đó chẳng chút trì hoãn mà lập tức kéo Lâm Ngọc Linh đi Đến trước cửa phòng nghỉ lầu hai, còn chưa kịp gõ, cửa đã tự động mở ra trước.
Từ bên trong có ba người bước ra.
Ông cụ Thanh đã đổi lại lễ phục cho đêm nay, bộ áo màu đỏ càng tôn lên nét cười rạng rỡ trên khuôn mặt của ông cụ, bên cạnh là một nam một nữ đỡ ông, bộ dạng cực kỳ thân thiết ấy rõ ràng là ba mẹ của Chu Hoàng Anh.
“Ông nội, ba, mẹ: Chu Hoàng Anh lễ phép chào.
Lâm Ngọc Linh đứng bên cạnh vốn cũng định mở miệng, thế nhưng lại nhớ đến việc khi trước ông cụ Thanh đã từng nói với cô, rằng cô không có tư cách gọi ông cụ là ông, thế nên cô không biết phải gọi thế nào, chỉ có thể gật đầu theo Chu Hoàng Anh.
‘Vốn ông cụ Thanh thấy Chu Hoàng Anh tới thì rất vui vẻ, nhưng vừa nhìn qua Lâm Ngọc Linh thì tất cả tâm trạng vui vẻ của ông đều bị phá hỏng, khuôn mặt của ông cụ tối sầm lại, không hề có ý định đáp lại.