Ông Xã Là Chiến Thần
Không… Không dám đâu…
Lâm Ngọc Linh nhỏ giọng lẩm bẩm trong lòng, đầu như bị rót chì vào, chẳng cách nào ngẩng lên được.
Ngay lúc cô đang đấu tranh tâm lý thì lòng bàn tay chợt bị nằm chặt, giống như truyền một dòng nhiệt ấm áp vào lòng cô.
Chất giọng êm dịu của Chu Hoàng Anh vang lên bên tai cô: “Đừng sợ, quên lời anh từng nói với em lúc qua cửa rồi sao?”
“Em không cần thay đổi gì đâu, thẳng thắn gặp mặt nhau là được rồi”
Đúng vậy.
Thăng thắn gặp mặt Nghĩ như vậy, Lâm Ngọc Linh thả lỏng rất nhiều, cô cũng có dũng khí ngẩng đầu lên *Mở mắt ra nhìn tôi” Chu Hoàng Minh tiếp tục ra lệnh.
Đối với Lâm Ngọc Linh, việc này vẫn có chút khó, chỉ là cũng không phải quá khó để thực hiện. Cô hít sâu một hơi, chậm rãi nâng mi mỏng, để lộ đôi mắt trong vắt sáng ngời.
Đôi mày nhíu chặt của Chu Hoàng Minh đã lỏng đi nhiều, ban đầu ông tưởng người phụ nữ có thể bám lên Chu Hoàng Anh ắt phải có tâm cơ, lại không ngờ cô gái này lại có ánh mắt trong suốt đơn thuần như thế, mặt cũng không trang điểm đậm, trông như một đóa sen trên mặt nước vậy.
Bị ông ấy nhìn chằm chằm một lúc lâu, Lâm Ngọc Linh dần đỏ mặt.
Lấy kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của Chu Hoàng Minh, cô gái này sẽ không bước lên đường xấu.
“Hoàng Minh, anh nhìn chằm chằm con nhỏ này hoài chỉ vậy? Vừa nhìn đã thấy là Hồ ly tỉnh dụ người. Bình thường Hoàng Anh rất nghe anh, anh mau khuyên nó đừng quấy nữa đi!” Lý Diễm Ninh nóng lòng mở miệng.
Hồ ly tỉnh dụ người…
Lâm Ngọc Linh cần chặt môi, Lý Diễm.
Ninh châm chọc chẳng chút kiêng nể và chẳng đếm xỉa gì đến cảm nhận của cô, khiến cô vô cùng nghẹn uất.
Chu Hoàng Anh nâng tay khẽ vuốt mày, đôi môi mỏng nhạt mở ra, nói: “Mẹ, Lâm Ngọc Linh là người mà con đưa đến, mong mẹ có thể tôn trọng cô ấy một chút ạ’“
“Hoàng Anh, con đang trách mẹ đấy sao?”
Việc đầu tiên Lý Diễm Ninh nghĩ tới là không ngờ Chu Hoàng Anh sẽ vì một người ngoài mà đối chọi với mình, tiếp đó là đau lòng.
Chu Hoàng Anh không lên tiếng, ý anh là không cần nói cũng biết.
Về phần Chu Hoàng Minh, ông cảm thấy cực kỳ mất mặt nên liền nghiêm nghị rầy: “Bà bớt nói đi, tôi tự biết phán đoán, không cần bà tới thêm phiền đâu”
Lý Diễm Ninh đành phải cam chịu ngậm miệng lại “Xin lỗi, cho tôi hỏi, ba của cô là?”
Đối diện với câu hỏi Chu Hoàng Minh đặt ra, Lâm Ngọc Linh nhấp môi, nhẹ nhàng đáp: “Thưa bác, ba cháu đã sớm qua đời rồi ạ”
“Khụ, xin lỗi”
Đã qua lâu thế rồi, có buồn có đau hơn nữa thì cũng đã sớm phai, Lâm Ngọc Linh lắc đầu: “Không sao đâu ạ”
*Nếu tiện, cô có thể cho tôi biết cô là con gái cành vàng lá ngọc nhà nào được chứ?”
Chu Hoàng Minh lại hỏi tiếp.
Con gái cành vàng lá ngọc?
Khuôn mặt của Lâm Ngọc Linh thoáng hiện lên nét lúng túng, cô nói: “Bác ơi, cháu không phải con gái cành vàng lá ngọc gì cả, cháu chẳng qua chỉ là người bình thường thôi ạ Nghe vậy, Lý Diễm Ninh bị đả kích lùi về sau một bước. Nếu Lâm Ngọc Linh có chỉ có chút thân phận thì bà đã không hốt hoảng đến thế, nhưng hết lần này tới lần khác, Lâm Ngọc Linh lại không có gì cả, bà không tài nào hiểu nổi tại sao Chu Hoàng Anh lại muốn chọn cô.
Trái lại, Lâm Ngọc Linh không hề cảm thấy tự ti hay xấu hổ về thân phận của mình, cô còn thành thật giải thích: “Sau khi ba cháu qua đời, nhà cháu chỉ còn ba người, mẹ lại bệnh liệt giường, cháu và em cháu đều là học sinh”
*Tôi không cho phép!” Lâm Ngọc Linh vừa giới thiệu xong, Lý Diễm Ninh liền không nhịn được mà trực tiếp tức giận quát.
Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Chu Hoàng.
Anh, bà tức đến tay cũng run lên: “Hoàng Anh, con, nếu không phải vì giờ dưới lầu có nhiều khách như vậy, mẹ thật muốn dẫn con đến bệnh viện kiểm tra thử, thử xem có phải con bị điên rồi không!”
Chu Hoàng Minh cũng mím môi mỏng, không lên tiếng. Cô bé Lâm Ngọc Linh này tốt thật, nhưng bối cảnh thế này lại không được.
Phải biết rằng từ trước đến nay, việc kết hôn ở các nhà giàu có quyền quý đều chú trọng môn đăng hộ đối, nhất là đối với những người tư tưởng cổ hủ như ông cụ Thanh.
“Không chịu nổi rồi sao? Còn có thứ quá đáng hơn kìa. Cô gái này đúng là chẳng khác gì những cô gái ở khách sạn JD, thứ có nhiều nhất chính là thủ đoạn. Bằng không, con trai con có thể bị nó mê hoặc sao?”