Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 231




Sắc mặt Lâm Ngọc Linh ngưng trọng. Cô nói: “Ông chủ, xin hấy giúp tôi tìm điện thoại Nếu không có việc gì thì nhất định phải gửi video giám sát cho tôi!”

“Cô Linh, chuyện này hơi khó xử lý!” Ông chủ ngập ngừng nói.

Cô nói: “Đừng lo lắng, sau này tôi sẽ trả thù lao thật nhiều cho ngài” Trên đời này cái gì cũng sẽ có cái giá của chính nó.

“Được rồi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!” Lần này, ông chủ liền đồng ý.

“Ừ” Lâm Ngọc Linh đáp. Cô không tin Tạ Miên có thể chạy trốn lần thứ nhất mà còn có thể thoát lần thứ hai.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Ngọc Linh liếc nhìn. Chu Hoàng Anh đã gửi cho cô một tin nhắn!

“Phải tiếp tục cố gắng lên”

Chỉ ngần ngủi vài chữ nhưng đã vô hình mang lại cho Lâm Ngọc Linh rất nhiều sức mạnh.

Cô đang cầm điện thoại di động của mình như thể đang ôm Chu Hoàng Anh vậy. Sự lạnh lẽo và mất mát mà cô phải chịu đựng vừa rồi đã tan biến vào lúc này.

Cô mải đảm chìm trong nó đến mức thậm chí khi Hạ Thanh Nhàn đi phía sau, Lâm Ngọc Linh cũng không nhận ra.

“Úòa!”

Hạ Thanh Nhàn đập vào vai cô. Lúc này, Lâm Ngọc Linh mới phản ứng lại *Cậu ở đây suy nghĩ cái gì đớ? Không phải lại nghĩ đến tình yêu ấy chứ? Cẩn thận một chút không là tớ sẽ bí mật nói cho thủ trưởng đấy!” Hạ Thanh Nhàn nhỏ giọng trêu chọc.



“Đừng nói linh tinh!” Lâm Ngọc Linh trừng mắt nghiêm túc nhìn Hạ Thanh Nhàn. Nhưng chỉ được vài giây sau, cô lại nở một nụ cười ngọt ngào: “Nếu tớ muốn nghĩ đến tình yêu, tớ sẽ chỉ nghĩ đến anh ấy mà thôi!”

“Lâm Ngọc Linh! Tớ cảnh cáo cậu, nếu cậu còn ở đây rải cơm chó, tớ không ngại treo cổ cậu lên đâu đấy!” Hạ Thanh Nhàn điên cuồng gầm gừ: “Đậu mè, phải ăn cơm chó của người khác đã đành. Đến cả những người bạn tốt nhất xung quanh tôi cũng không bao giờ bỏ qua cho tôi!”

“Bình tĩnh, đừng nóng vội!” Cô tạm thời xoa dịu cô bạn của mình.

*Đi thôi, chị hai của tớ. Bây giờ tâm trạng tớ không tốt nên cùng đi ăn thịt xiên với tớ nha!” Hạ Thanh Nhàn kéo cánh tay Lâm Ngọc Linh.

Trước khi đi xung quanh, cô dừng lại rồi tiến về phía trước: “Không được! Tớ đã hứa với tiền bổi là cuối tuần còn lại sẽ dành hết cho cục phát thanh truyền hình!”

“Cậu điên rồi à? Hoàng Hồng Nga đã sắp xếp một loạt hoạt động vào cuối tuần này. Tớ không quan tâm, cậu nhất định phải đi cùng tới” Hạ Thanh Nhàn thô lỗ nắm vai cô đế thể hiện tính chiếm hữu.

Lâm Ngọc Linh cảm thấy có chút bất lực.

Cô sờ sờ đầu: “Ngoan, tuần này thật sự không được. Tiền bối Tô cùng đối tác đã đưa tớ đến địa điểm thực tập. Việc này rất quan trọng nên nếu có thời gian tớ sẽ đến chơi với cậu lần sau nhé.

“Kỳ quái! Cậu không đi với tớ chẳng lẽ là muốn đi với tiền bối?” Hạ Thanh Nhàn không cam lòng liền lôi Chu Hoàng Anh ra.

Lâm Ngọc Linh lại cười: “Anh ấy sẽ không quấn tớ đâu. Anh ấy còn nhiều việc quan trọng phải làm lắm. Tớ cũng phải cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn sao cho xứng đáng với anh ấy”

Nói đến đây, trông cô tràn đầy tinh thần chiến đấu.

Trong quá khứ, cô cũng sẽ nỗ lực để làm tốt mọi việc và có được những vinh quang đó.



Chỉ là trước đây, sự đấu tranh của cô không có giá trị. Nhưng bây giờ, cô đã tìm được ý nghĩa, giá trị thực sự. Đó chính là Chu Hoàng Anh.

Hai tay cô nắm chặt thành nắm đấm. Cô tranh thủ khi Hạ Thanh Nhàn còn đang ngây người ngạc nhiên, thoát ra khỏi cô ấy lao ngay ra ngoài..

Trong thời gian chuẩn bị, vào ngày thứ Bảy, người bạn đồng hành của Lâm Ngọc Linh do Chung Thành mời đã chính thức đến.

Cô ấy là một cô gái rất trẻ tên là Tiểu Thúy.

Mặc dù cô ấy học khác trường nhưng lại rất thích chuyên ngành phát thanh viên.

“Kinh nghiệm của Tiểu Thúy trong việc phát sóng tin tức phong phú hơn một chút.

Nếu có bất kỳ câu hỏi nào, em đừng ngại mà cứ hỏi cô ấy nhiều vào” Chung Thành nhắc nhở.

“Nhiệt liệt chào mừng côi” Tiểu Thúy cười rất tươi.

“Cảm ơn chị Tiểu Thúy. Mong trong thời gian tới sẽ được chị chỉ bảo nhiều thêm!” Thấy đối phương thân thiện, Lâm Ngọc Linh càng muốn trò chuyện nhiều hơn.

Tiểu Thúy nở nụ cười: “Đừng nói như vậy chứ. Tôi đã xem trận đấu quảng cáo của cô.

Cô nhìn như vậy mà lại là một nhà vô địch!

Ngay cả Petty cũng bị cô đánh bại. Tôi sợ rãng năng lực của mình còn không bằng cô!”