Ông Xã Là Chiến Thần
Tôi đã làm được mọi thứ bằng chính sức lực của mình! Vì vậy, thủ trưởng không cần phải lo lắng về tôi!
Trong phòng họp của quân khu, Chu Hoàng Anh đang thảo luận về nhiệm vụ tuần tra mới với mọi người. Lần này là về thu giữ ma túy. Nghỉ phạm là một người có kinh nghiệm rất lão luyện. Vì vậy, nhiệm vụ truy bắt sẽ khó khăn và nguy hiểm hơn bình thường.
Bởi thế cho nên triển khai chặt chế từ trước là điều quan trọng nhất.
Ngay khi Chu Hoàng Anh muốn đưa ra ý kiến của riêng mình thì đột nhiên, điện thoại di động trên bàn của anh vang lên.
Anh liếc nhìn thông báo của người gọi trên điện thoại, trên đôi môi mỏng nở một nụ cười dịu dàng.
Trịnh Thành Nam khẽ cau mày, trầm giọng hỏi: “Thủ trưởng? Có chuyện gì vui sao? Là thông tin liên quan đến nhiệm vụ này à?”
*Không, đây là vấn đề riêng tư” Anh trả lời.
“ỒI Điều này thực sự làm tôi tò mò đấy”
Trịnh Thành Nam nửa đùa nửa thật.
“Nếu để tò mò thì hẳn là liên quan đến chị dâu chúng ta! Nhân tiện, chị dâu đã xử lý đoạn video như thế nào hả anh?” Trần Tuấn Anh hỏi.
Chu Hoàng Anh xoay điện thoại di động trong tay và đặt nó trước mặt Trân Tuấn Anh.
Anh ta liếc nhìn tin nhän, cây bút trên tay rơi xuống đất kêu lên một tiếng ‘cạch’ kinh ngạc.
Ngay sau đó, anh ta lấy điện thoại di động từ trong túi rồi đưa ra video Weibo tươi tắn nhất của Mã Tô. Trần Tuấn Anh sửng sốt nói: “Trời ạ! Chị dâu thật là có năng lực, thật mạnh mẽt Cô ấy đã loại bỏ ý kiến của mình rồi mời cả chủ nhiệm. Chúa ơi, anh có chắc là anh không bí mật giúp đỡ từ bên ngoài không?”
“Anh cho rằng tôi đang làm chuyện vất vả như vậy sau lưng anh sao?” Chu Hoàng Anh liếc nhìn Trần Tuấn Anh.
Anh ta gãi đầu có chút xấu hổ. Quả thật, với tính khí của Chu Hoàng Anh, anh sẽ không bao giờ giở trò như vậy Trịnh Thành Nam dùng ngón tay gõ bàn.
Anh ta mỉm cười nhìn bộ dạng bực bội của Trân Tuấn Anh rồi hỏi ý kiến: “Xem ra năng lực của bạn gái thủ trưởng thật là không thể coi thường! Tôi rất tò mò, cô ấy chính xác đã làm gì?
Chu Hoàng Anh khẽ liếc nhìn anh ta và chỉ đáp lại: “Liệu người phụ nữ mà tôi xem trọng có tệ không?”
Tuy chỉ là lời nói suông nhưng trong mắt anh lại hiện lên vẻ tự mãn.
Trịnh Thành Nam dừng động tác trên tay.
Vẻ mặt anh ta kinh ngạc, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Trần Tuấn Anh nhún vai. Vẻ mặt anh ta bất lực như muốn thầm nói: Cơm chó! Món mà anh suốt ngày phải ăn như thế này!…
Bên kia, Lâm Ngọc Linh đã đợi thông tin ở trường học rất lâu, cô chỉ mong chờ một cuộc gọi.
Cô còn tưởng rằng đó là Chu Hoàng Anh nên Lâm Ngọc Linh liền thích thú nhìn qua nhưng hóa ra lại là một số không quen thuộc.
Cô đã đưa điện thoại cho Trần Tuấn Anh đi sửa.
Sau một thời gian dài như vậy, điện thoại phải sửa chữa xong rồi đúng không?
Lâm Ngọc Linh vươn tay quẹt nút trả lời: “Ông chủ, ngài thông báo đi lấy máy điện thoại sao?”
Không ngờ điều chờ đợi cô không phải là lời đáp mà là tiếng gào khóc thảm thiết của ông chủ: “Cô Linh! Thật xin lỗi! Vốn dĩ chiếc.
điện thoại này đã sửa gần xong nhưng ai ngờ nửa đêm cửa hàng của tôi lại bị kẻ trộm lấy mất!”
“Cái gì?” Lâm Ngọc Linh hét lên vì sốc.
Ông chủ xin lỗi cô, nói trong sự bất lực: “Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Chuyện đó chưa từng xảy ra trước đây bao giờ, hơn nữa tên trộm chỉ lấy trộm chiếc điện thoại này.
Tất cả là do tôi! Tôi không trông nó cẩn thận..”
Chỉ lấy trộm chiếc điện thoại này …
Đây rõ ràng là ai đó cố tình làm!
Người đầu tiên Lâm Ngọc Linh nghĩ đến chính là Tạ Miên. Nhất định cô ta đã cần rứt lương tâm trong lần trò chuyện vừa rồi nên mới tìm người giở trò sau lưng.
Nhưng như vậy cũng tốt. Điều đó càng chứng tỏ trong chiếc điện thoại chắc chắn có bằng chứng phạm tội của cô ta.