Ông Xã Là Chiến Thần
Lâm Ngọc Linh nhanh chóng bắt tay nịnh nọt: “Chị Tiếu Thúy! Đó là may mẫn của em Nhờ sự giúp đỡ của tiền bổi Tô và bạn bè anh ấy nên em mới có thể thắng trò chơi dễ dàng như vậy”
Tiểu Thúy nhìn cô tán thưởng. Cô ta nói nhỏ với Chung Thành: “Người mà anh tìm được lần này thật sự rất tốt. Cô ấy kiêu ngạo hay hấp tấp, có lẽ là một cái khi Mặc dù giọng nói đã được hạ thấp, nhưng đó cũng chẳng phải chuyện cần giấu giếm gì nên Lâm Ngọc Linh vẫn nghe được rõ ràng.
Cô có chút xấu hổ. Chung Thành cười nói: “Em thấy chưa? Tiểu Thúy chưa bao giờ khen người ta thẳng thắn như vậy. Em là người đầu tiên đấy, vậy nên tí nữa đi thể hiện một chút!”
“Em biết rồi”
Buổi truyền hình thời sự là buổi truyền hình trực tiếp nên sẽ chỉ cho một đoạn kịch bản ngắn ngắn để đọc diễn cắm, chuẩn bị trong 20 phút.
Không giống như lúc trước ở trường học, dù có mắc lỗi cũng không bị ai quở trách.
Nhưng mà lần này cô phải đối mặt với hơn một triệu người theo dõi. Nếu cô mắc sai lầm thì sẽ trở thành một vết nhơ lớn.
Tiểu Thúy đã luyện tập nhiều lần rồi nên rất bình tĩnh. Nhưng lần này lại không như vậy.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Thúy cảm thấy có chút lo lắng.
May mắn thay, với Lâm Ngọc Linh thì hai mươi phút là quá nhiều, đủ để cô có thể học thuộc lòng.
Sau khi chính thức bước vào phòng phát sóng, Lâm Ngọc Linh ngồi nghiêm chỉnh như học trò tiểu học.
Chung Thành ở bên ngoài bắt đầu phát sóng trực tiếp, làm động tác “Eighting” với Lâm Ngọc Linh.
Cô nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Chương trình phát sóng trực tiếp bắt đầu, Tiểu Thúy bình tĩnh nói những lời ngọt ngào: “Xin chào các bạn. Chúng tôi là phòng phát sóng trực tiếp xx. Hôm nay, chúng tôi có một số thay đổi mới trong phòng phát sóng trực tiếp. Lần này, chúng ta có thêm sự xuất hiện mới của phát thanh viên Lâm Ngọc Linh. Sau đây cô ấy sẽ giới thiệu bản thân với mọi người”
Nói xong, Tiểu Thúy nhường cho Lâm Ngọc Linh quyền nói chuyện. Cô ta mỉm cười với cô tồi nháy mắt. Điều này khiến cho Lâm Ngọc Linh nhận được rất nhiều sự khích lệ.
Cô siết chặt micro hít một hơi thật sâu, thể hiện trình độ tốt nhất của mình: “Xin chào các bạn, tôi tên là Lâm Ngọc Linh. Tôi rất vui khi có thể truyền hình trực tiếp với các bạn ở đây…”
Sau lời hỏi han ân cần của màn dạo đầu, cả hai bắt đầu kể lại tin tức hôm nay.
Trong lúc chuẩn bị, Lâm Ngọc Linh vô tình liếc nhìn Tiểu Thúy. Lúc nấy thấy cô ta vẫn bình thường mà, sao bây giờ sắc mặt Tiểu Thúy đã tái nhợt rồi, trên trán còn chảy rất nhiều mồ hôi Lâm Ngọc Linh giật mình hỏi: “Chị Tiểu Thúy? Chị bị làm sao vậy?”
“Tôi không sao” Tiểu Thúy bắt tay cô, xấu hổ nói: “Chắc là đau bụng kinh. Lần nào đến tháng cũng rất nghiêm trọng. Cứ kệ tôi, tiếp tục phát sóng trực tiếp đi”
Tác phong vô cùng chuyên nghiệp.
Vì họ đang đối mặt với hàng triệu khán giả nên lúc này không tiện nói gì.
Giây đầu vẫn còn đau, nhưng giây tiếp theo Tiểu Thúy đã kiểm soát được cảm xúc của mình, trở lại như bình thường. Cô ấy chậm rãi nói: “Cũng sắp bước vào mùa thu, rất đẹp đẽ nhưng cũng không kém phần lạnh lẽo. Khi mọi người đi thưởng ngoạn cảnh đẹp đừng quên giữ ấm cơ thể mình nhé. Cách đây một thời gian, tỉnh Giang Tô… “
Lâm Ngọc Linh nấy giờ vẫn để ý Tiểu Thúy. Cô thấy cô ta gồng người lên mà trong lòng không khỏi cảm khái.
Đây có thể là sức mạnh của những giấc mơ. Bất kể điều gì bất ngờ xảy ra với bạn, bạn phải có trách nhiệm với khán giả của mình.
Ngay cả khi bạn chỉ còn một chút sức lực.
Sau khi Tiểu Thúy phát một đoạn tin tức, Lâm Ngọc Linh vội vàng theo dõi. Có lẽ với Lâm Ngọc Linh Tiểu Thúy đã có kinh nghiệm nên cô cũng thả lỏng nhiều. Nói xong, một lúc lâu sau cũng không nghe thấy tiếng Tiểu Thúy.
Trong lòng có linh cảm không tốt, cô nhanh chóng nhìn lại thì thấy Tiểu Thúy đang gục trên bàn. Trên khuôn mặt tràn đầy đau đớn.
“Chị Tiểu Thúy..”
Lâm Ngọc Ninh vừa nói xong, cô đã thấy Tiểu Thúy làm một động tác ra hiệu im lặng ngăn giọng nói của mình phát ra. Cô ta cầm micro rồi yếu ớt nói: “Lâm Ngọc Linh, xin lỗi, tôi thực sự không thể cố gắng thêm được nữa “Chị Tiểu Thúy? Sao chị lại xin lỗi em? Em Sẽ ra ngoài tìm tiền bối, sau đó đưa chị đến bệnh viện!” Lâm Ngọc Linh bối rối nói.