Mạc Yến kinh ngạc mà quay qua nhìn Bắc Tân Khởi....
Thật quá soái luôn!
Bắc Tân Khởi nhìn ánh mắt không chút che giấu sự ngưỡng mộ mà cô giành cho hắn, sắc mặt không chút cảm xúc mà thưởng cho cô một câu:
- Đừng nhìn anh đắm say như vậy! Tuy là anh biết có không ít người cũng mê mệt anh như vậy.
Khóe miệng Mạc Yến không khỏi giật giật mạnh.
Cái người này.... da mặt thật quá dầy!
Bị câu nói của hắn làm cho nghẹn họng mất vài giây, nghĩ một chút mới chầm chậm hỏi vặn lại:
- Anh tự coi mình là Kim Thành Long hay Jackbrennan? Anh đẹp trai tới mức nghiêng thành hay nghiêng nước?
Bắc Tân Khởi lười nhác hướng ánh nhìn về phía cô, khóe môi cong cong, từng câu từng chữ phản bác lại:
- Kim Thành Vũ thì quá già, Jackbrenna là đàn ông sao?
Ngưng một lát rồi bổ sung thêm một câu:
- Anh không đẹp trai thì cũng đủ để nghiêng nước, nghiêng thành rồi.
"..."
Vài câu nói đơn giản cũng đủ khiến Mạc Yến đứng hình.
Cần phải là người tự tin tới mức nào thì mới nói ra được những lời này chứ?
Bắc Tân Khởi anh đúng là sinh vật kì quái, quý hiếm đấy!
Tuy hắn ta có tự tin thái quá chút nhưng hắn nói cũng chẳng sai.
Không nói tới cái tướng mạo quá xuất chúng,khí chất quý tộc, tao nhã của hắn thì với địa vị, sức ảnh hưởng của Bắc gia trong thành phố X, thậm chí trong cả nước và trong khu vực toàn Châu Á này, bất kể hắn đi đến đâu thì cũng luôn là tiêu điểm của mọi ánh nhìn, tận hưởng sự tiếp đón nồng nhiệt như một bậc vương tôn quý tộc....
Vốn là một câu châm biếm, nhưng không đả kích tới hắn dù chỉ một chút một ít...Mạc Yến cụt hứng, lườm hắn một cái rồi hướng mắt ra ngoài khung cửa....
Ánh mắt Bắc Tân Khởi liếc nhìn xuống chiếc tay áo thiếu mất một chiếc cúc của mình, nghĩ tới câu hỏi vừa xong của cô,sắc mặt trùng xuống.
Xem ra, từ giờ về sau, ở trước mặt cô, hắn phải cẩn trọng hơn nữa mới được.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy,hai người đều không quay lại công ti nữa mà về thẳng biệt thự ven biển.
Bắc Tân Khởi có bệnh ưa sạch sẽ , lúc trước ở trong quán lẩu,cả thân người giờ toàn mùi dầu mỡ,hắn rất không thích.
Hắn về nhà thì tất nhiên Mạc Yến sẽ phải đi cùng... nửa tiếng sau, chiếc xe đỗ xịch lại trước cổng biệt thự.
Bắc Tân Khởi bước lên lầu, đi về phía phòng riêng của mình, vừa đi vừa cởi bỏ cúc áo, bước vào phòng,đang định vào phòng tắm thì bên tai truyền đến tiếng chuông điện thoại...
Tiếng chuông phát ra từ điện thoại của Mạc Yến, Bắc Tân Khởi vốn cũng không mấy để tâm, định bước tiếp vào phòng tắm, bỗng nghe giọng Mạc Yến cất lên:
- Thím Hạ Lan!
Bước chân hắn khựng lại, từ trong phòng thò đầu ra ngoài, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Mạc Yến.
Mạc Yến đang đứng trước cửa phòng mình, tay cầm điện thoại , gương mặt đầy tươi vui...
Là mẹ hắn gọi đến.
Hắn không khỏi nhíu mày khó hiểu.
Có việc gì mà mẹ lại tìm Mạc Yến chứ không tìm mình?
Khó hiểu, quay người bước về phía cô.
Mạc Yến ngước mắt nhìn hắn, định ra nơi khác nghe điện thoại, nhưng hắn kéo tay cô lại...không cho cô đi.
Mạc Yến cũng chẳng thèm giằng co với hắn, coi hắn như không khí, tập trung vào cuộc nói chuyện trong điện thoại.
Mạc Yến để âm lượng điện thoại đủ lớn, Bắc Tân Khởi đứng cạnh cũng nghe thấy rất rõ ràng cuộc hội thoại...
Giọng Hạ Lan vang lên ở đầu giây bên kia đầy ấm áp, dịu dàng:
- Mạc Yến à, hôm nay thím vừa hay có việc đến thành phố T, cháu đang ở đâu? Nếu không bận thì tới đây ngồi với thím một lúc nhé!
↗️↗️↗️ Mọi người đoán coi Hạ Lan hẹn gặp Mạc Yến để làm gì? Hay chỉ đơn giản là uống cafe và tán gẫu?